Ta Và Tiên Đế Cùng Trọng Sinh - Chương 402: Ta Và Tiên Đế Cùng Trọng Sinh
Cập nhật lúc: 09/09/2025 11:31
Người kia run rẩy lắp bắp nói: “Là… Là Vương hãn. Vương hãn cũng không tin tưởng Ám Bộ nên âm thầm huấn luyện một đám người.”
“Trước đó, người bố trí mai phục ở cửa thành là các ngươi? Sao lại muốn làm thế?”
“Tiểu nhân… Tiểu nhân cũng chỉ nghe lệnh làm việc, không biết nguyên nhân mà.”
Cố Trạch Mộ nhìn chằm chằm hắn ta, xác nhận hắn ta không nói dối thì hỏi tiếp: “Vậy ta hỏi ngươi, bên cạnh bên người Trác Cách đó, người mà ông ta gọi là lão sư rốt cuộc là ai?”
“Chuyện… Chuyện này…” Vẻ mặt người kia tràn đầy đau đớn: “Tiểu nhân chỉ là một ám gian nho nhỏ, đối với chuyện bí mật thế này tiểu nhân thật sự không biết. Ngài…”
Mặt Cố Trạch Mộ không đổi sắc: “Nếu ngươi không nói thì tiếp tục dùng nhục hình tra tấn đi.”
Sắc mặt người kia lập tức thay đổi, vội vàng nói: “Tiểu nhân nói! Tiểu nhân thật sự không biết chuyện liên quan đến thân phận của vị đại nhân kia, có lẽ người trong toàn bộ Hoàng Đình cũng không biết nhiều. Thân phận của y vô cùng thần bí, rất ít khi đi ra ngoài. Mọi chuyện đều do một nô lệ bên cạnh y tên là Bố Nhật Cổ Đức ra mặt.”
“Bố Nhật Cổ Đức?”
Người kia không dám giấu diếm: “Nghe nói tên Bố Nhật Cổ Đức này là đứa trẻ do một nữ nô và tướng lĩnh Đại Chu sinh ra, cũng không biết vì sao lại lọt vào mắt xanh của vị đại nhân kia. Hắn vẫn luôn được giữ ở bên người ủy thác trách nhiệm.”
Bốn chữ “Tướng lĩnh Đại Chu” làm cho Cố Trạch Mộ kích động, hắn cảm thấy mình gần tiếp cận được chân tướng rồi.
Hắn lại hỏi tên này mấy chuyện, sau khi xác định không hỏi được gì nữa mới cho người nhốt hắn ta lại.
Lúc này, sắc mặt Cố Trạch Mộ vô cùng tái nhợt, dày đặc mồ hôi lạnh, nhìn còn thảm hại hơn tên phạm nhân mới được dẫn đi kia.
Hồng Thành đang muốn nói gì lại vô thức nhìn thấy vết m.á.u chảy ra trên bờ vai của Cố Trạch Mộ, hắn giật nảy mình: “Thiếu gia, thuộc hạ đỡ ngài đi xử lý vết thương trước.”
Cố Trạch Mộ nhịn đau, khoát tay áo: “Trước tiên ngươi hãy phái người mang những tài liệu trước đó vào phòng đã.”
Nếu đổi lại là người ngoài, cho dù biết thì cũng khó tra được chân tướng, nhưng với Cố Trạch Mộ thì cũng không quá khó khăn. Tư liệu vụ án năm đó của Phụng Triển cũng đã được hắn đưa tới Nghiệp Thành, chỉ cần tra ra Bố Nhật Cổ Đức kia là con của ai thì thân phận của người sau màn này cũng vô cùng sống động.
Ngay lúc phủ Uy Quốc công đang như dầu sôi lửa bòng tìm Cố Thanh Ninh thì Cố Thanh Ninh đã tỉnh lại trong một gian phòng tối đen. Trong giây phút đó, trong lòng nàng hơi hoảng loạn, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại. Nàng không lập tức ngồi dậy mà thầm hoạt động tay chân trước, sau khi xác định mình không bị trói chặt thì mới cẩn thận nhìn xung quanh.
Vào đúng lúc này, trong một góc của gian phòng phát ra giọng nói: “Tỉnh rồi?”
Cố Thanh Ninh giật nảy mình lần theo giọng nói nhìn qua, mới phát hiện ở góc tối kia có bóng người đen thui. Theo động tác của nàng, bóng người kia thắp lên ngọn đèn, phản chiếu ra bóng dáng cao to. Song, trên người y lại được che phủ rất kín, trên mặt cũng đeo mặt nạ làm cho không ai có thể thăm dò thân phận của y.
Cố Thanh Ninh ngồi xuống, hai tay trông có vẻ thoải mái để bên người nhưng thật ra luôn giữ tư thế phòng bị. Trên mặt nàng lại tỏ vẻ bình tĩnh mà hỏi: “Ngươi là ai?”
Phụng Triển nhìn nàng, y cũng không biết vì sao gương mặt này không hề có ấn tượng trong trí nhớ của y, nhưng lại có cảm giác quen thuộc không thể diễn tả được. Trước khi đến gặp Cố Thanh Ninh, y đã dụ được Bùi Ngư nói ra, biết được bộ thương pháp kia do Cố Thanh Ninh dạy nàng. Có điều Cố Thanh Ninh chỉ là một tiểu cô nương mười mấy tuổi, sao nàng ta lại biết bộ thương pháp mà chỉ có dòng chính Phụng gia mới biết được chứ?
Cố Thanh Ninh thấy y không nói gì thì lặp lại câu hỏi một lần nữa.
Phụng Triển không trả lời mà hỏi lại: “Vậy ngươi là ai? Vì sao ngươi biết thương pháp của Phụng gia, ngươi và… Phụng thái hậu có quan hệ gì?”
Cố Thanh Ninh sững sờ: “Ngươi nhận ra thương pháp của Phụng gia? Theo câu này mà hỏi tới, nàng cũng mơ hồ cảm thấy giọng nói này hơi quen thuộc.
Mặc dù trong bóng tối nhưng thị lực của Phụng Triển vô cùng tốt, y nhìn rõ ràng sắc mặt của Cố Thanh Ninh. Nàng không hề bị khơi lên sự sợ hãi, chỉ có sự ngạc nhiên đơn thuần. Giống như nàng biết bộ thương pháp này cũng chẳng phải chuyện kì lạ.
Điều này khiến cho trong lòng Phụng Triển sinh ra chồng chất nghi hoặc.
Lúc này Cố Thanh Ninh đã hoàn toàn tỉnh táo lại, nàng vừa suy nghĩ rốt cuộc mình đã nghe giọng nói này ở đâu, vừa hỏi tiếp: “Rốt cuộc ngươi là ai? Ngươi nhận ra thương pháp của Phụng gia, chẳng lẽ ngươi đã từng là tướng lĩnh trong quân sao?”
Phụng Triển nghe nàng hỏi thế thì trong lòng chẳng biết thế nào, bỗng nhiên y có cảm giác chột dạ khi làm sai chuyện, nhưng y nhanh chóng phản ứng kịp. Phụng Triển hơi buồn bực, lạnh lùng nói với Cố Thanh Ninh: “Lúc này ta đang hỏi ngươi, ngươi hãy nghĩ cho mạng nhỏ của mình đi. Tốt nhất ngươi nên ngoan ngoãn trả lời ta.”