Ta Và Tiên Đế Cùng Trọng Sinh - Chương 415: Ta Và Tiên Đế Cùng Trọng Sinh

Cập nhật lúc: 09/09/2025 11:32

Trác Cách trầm mặt: “Sao thế? Chẳng phải ngươi nói y đã cấu kết với Uy Quốc công sao? Nghe nói nha đầu này là cháu gái ruột của Uy Quốc công, nếu y chịu giao người tới chẳng phải đã có thể rửa sạch hiềm nghi rồi sao? Hay là nói, ngươi không mong y trở về?”

Sắc mặt Ô Ân hơi bối rối, nhưng cũng nhanh chóng khôi phục bình thường: “Vương hãn, hạ thần không có ý này…”

“Vậy thì tốt rồi.” Trác Cách thản nhiên nói. “Ngươi đi xuống trước đi.”

Ô Ân cung cung kính kính rời khỏi cung điện, chỉ là sắc mặt trở nên rất tệ. Hắn không ngờ Trác Cách lại tin tưởng Phụng Triển như thế, cho dù đến bây giờ vẫn cho y một cơ hội.

Xem ra kế hoạch phải tiến hành sớm một chút.

Trác Cách phái người đến chỗ dừng chân của Phụng Triển lần nữa, chuyện này khiến cho Phụng Triển hơi kinh ngạc. Y nghĩ rằng qua lần trước thì Trác Cách sẽ vô cùng tức giận, sẽ không phái người đến đây nữa.

Song, khi nghe cung nhân nói yêu cầu của Trác Cách thì mặt của Phụng Triển lập tức trầm xuống. Cũng may mặt nạ che khuất nên không ai nhìn thấy.

Cung nhân kia còn đang thao thao bất tuyệt biểu đạt sự tín nhiệm của Trác Cách đối với Phụng Triển.

Phụng Triển không nói gì.

Cung nhân nghĩ là y chấp nhận nên nói tiếp: “Vương hãn cố ý dặn dò tiểu nhân, dù cho vương hãn và ngài cũng có tình cảm sư đồ, ngài ấy cũng không tin ngài sẽ phản bội ngài ấy. Nếu như ngài đồng ý giúp ngài ấy đối phó Đại Chu thì ngài ấy sẽ bỏ qua hiềm khích lúc trước, vẫn xem ngài như sư trưởng tôn kính.”

Phụng Triển cong môi, không quan tâm: “Đa tạ sự tin tưởng của Vương hãn, nhưng ta sẽ không giao người.”

Suýt chút nữa cung nhân đã nghĩ mình điếc, sửng sốt một lát mới nói: “Ngài… Ngài nói cái gì?”

“Ta sẽ không giao người, ngươi trở về đi.”

Phụng Triển nói xong cũng lười nói nhảm với cung nhân này, y phất phất tay cho người đưa hắn ra ngoài.

Cung nhân kia trợn tròn mắt, đến khi bị người ta mời khỏi nơi trú quân này mới phản ứng lại được. Hắn muốn đi vào lại bị hai tên hộ vệ chặn lại.

Mấy người Đại Chu nhìn hắn, không biết nói gì lại cười vang.

Cung nhân kia chỉ cảm thấy mặt nóng lên, hắn khẽ cắn môi, cưỡi ngựa đi về phía thành Nguyệt Lượng.

Cung nhân này quỳ gối trước mặt Trác Cách, thêm mắm dặm muối vào chuyện gặp Phụng Triển một lần.

Cung nhân kia nói xong, hắn nghĩ rằng Trác Cách sẽ giận tím mặt, ai ngờ sắc mặt ông ta chỉ tái xanh, hồi lâu không nói gì. Điều này cũng khiến cung nhân kia đã tính toán mọi việc trong lòng hơi bất an.

Trác Cách chậm rãi hỏi: “Ngươi nói y không chịu giao người, còn cho người đuổi ngươi ra ngoài?”

“Vâng, tiểu nô vẫn luôn thuyết phục ngài ấy, biểu đạt sự tin tưởng của ngài với ngài ấy, song ngài ấy lại khịt mũi khinh thường. Ngài ấy không chỉ nói lời căm ghét với tiểu nô, thậm chí còn hơi xem thường Vương hãn ngài…”

Trác Cách giơ tay lên quét sạch đồ trên bàn xuống đất, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hay, hay lắm!”

Cung nhân kia bị dọa quỳ trên đất, thật lâu không dám lên tiếng.

Trác Cách cho cung nhân kia lui xuống, sau đó ông ta ngồi một mình trên ghế trầm tư thật lâu. Ông ta tự nhận mình đã hết lòng quan tâm giúp đỡ Phụng Triển, nhưng không ngờ y lại càng không biết điều. Nếu như thế thì ông ta không cần phải kiêng kị gì nữa.

Ông ta cho người gọi Ô Ân đến.

Ô Ân nhanh chóng chạy tới, cung kính quỳ xuống: “Vương hãn tìm hạ thần, ngài có chuyện gì phân phó sao?”

Trác Cách cũng không gọi hắn ta dậy ngay, Ô Ân cũng không hiểu nhiều, vẫn nghiêm túc quỳ gối ở dưới.

Trác Cách híp mắt, ông ta đã biết Ô Ân và Phụng Triển bất hòa từ lâu nhưng ông ta vẫn không để ý.

Mặc dù ông ta là Vương hãn, nhưng những đại tướng trong bộ lạc Cát Nhan này gần như là do một tay Phụng Triển đề cử. Mà khi tuổi của ông ta càng lúc càng lớn, con của ông ta dần trưởng thành, bề ngoài bọn họ thần phục mình nhưng sau lưng đã bắt đầu tính toán, nhao nhao đi tiếp xúc những nhi tử khác của ông ta. Thậm chí ông ta còn biết các con của mình vì muốn tranh đoạt Hãn vị nên đã kéo bè kết phái, tranh đến túi bụi.

Nhưng Ô Ân thì khác, hắn là một bộ lạc nhỏ gia nhập vào, hắn chỉ có thể dựa vào mình. Người thế này dùng mới có thể gọi là an tâm.

Trác Cách nghĩ đến đây mới gọi Ô Ân dậy: “Trước đó ngươi nói chỉ cần bản hãn có thể để Phụng Triển tiến vào thành Nguyệt Lượng thì ngươi có thể g.i.ế.c y, chuyện này thật chứ?”

Đôi mắt Ô Ân sáng lên, mặc dù hắn ta không biết vì sao đột nhiên Trác Cách thay đổi chủ ý, song cũng khẳng định nói: “Hạ thần nguyện lấy đầu đảm bảo…”

Trác Cách khoát tay áo: “Ngươi không cần nói những lời sáo rỗng này, nếu ngươi không g.i.ế.c được Phụng Triển, ngươi nghĩ mình còn có thể sống sao?”

Trác Cách chưa đợi Ô Ân mở miệng nói thì đã nói: “Ta cho ngươi mười ngày chuẩn bị.” Ông ta nghiêng người về trước nhìn vào mắt Ô Ân, hạ giọng nói: “Nhất định… Phải g.i.ế.c y.”

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.