Ta Và Tiên Đế Cùng Trọng Sinh - Chương 419: Ta Và Tiên Đế Cùng Trọng Sinh
Cập nhật lúc: 09/09/2025 11:33
Song, Trác Cách không nghĩ tới Ô Ân luôn nghe theo ông ta lại không hề nhúc nhích.
Điều này khiến trong lòng Trác Cách không vui, ông ta lớn tiếng nói: “Bản hãn bảo ngươi lui xuống, ngươi không nghe thấy sao?”
Ai ngờ sau khi nghe câu quát lớn này của ông ta thì Ô Ân lại cười trầm thấp một tiếng.
Trác Cách nhíu mày, ông ta còn muốn nói gì đó chỉ nghe thấy Ô Ân mở miệng: “Năm đó, người quỳ gối trước mặt phụ hãn ta như chó vẩy đuôi mừng chủ, ai ngờ bây giờ người đó lại may mắn như thế?”
Trác Cách hoảng sợ: “Ngươi là…”
Bỗng nhiên Ô Ân ngẩng đầu lên, gương mặt từ trước đến nay vẫn trung hậu hiền lành khiến Trác Cách yên tâm, bây giờ trong con ngươi lại đầy dã tâm.
Trác Cách đã đoán được thân phận của hắn, ông ta biến sắc xoay người bỏ chạy, đồng thời lớn tiếng kêu cứu. Có điều, vì mấy ngày này ông ta đa nghi, bên cạnh chỉ có hai người A Thiện và Ô Ân, vốn không có ai nghe thấy tiếng kêu cứu của ông ta.
Môt cây chủy thủ đ.â.m vào tim ông ta từ phía sau lưng, ông ta mở to mắt ra nhìn: “Không… Không…”
Ông ta vừa thoát khỏi bóng ma bủa vây cả đời, bây giờ là lúc ông ta phải bộc lộ tài năng xây dựng sự nghiệp to lớn, sao ông ta có thể c.h.ế.t ở đây được!
Ô Ân lạnh lùng nhìn Trác Cách chậm rãi ngã xuống, trong cổ họng của ông ta phát ra âm thanh vỡ vụn, cuối cùng không cam lòng trợn mắt tắt thở. Ô Ân chậm rãi rút chủy thủ ra, sau đó lau vết m.á.u dính trên chủy thủ lên hoa bào của ông ta.
“Vương hãn, vị trí này của ngài cũng nên thay người ngồi rồi.”
Ô Ân thu hồi chủy thủ, đột nhiên hô lớn: “Người đâu tới mau! Vương hãn xảy ra chuyện rồi!”
Cố Thanh Ninh đang ngồi trong lều vải, không biết sao nàng lại cảm thấy trái tim đập rất nhanh. Nàng đứng lên đi về phía ngoài lều, nhìn về thành Nguyệt Lượng ở phía xa kia, lại chỉ thấy một hình bóng m.ô.n.g lung dưới ánh trăng.
Một tâm phúc mà Phụng Triển để lại ở nơi này thấy Cố Thanh Ninh đi ra thì vội vàng hỏi: “Cố tiểu thư có chuyện gì không?”
Cố Thanh Ninh hơi bất an: “Phụng… Đại nhân vẫn chưa về sao?”
Hắn nhìn theo ánh mắt của Cố Thanh Ninh về phía thành Nguyệt Lượng, khuyên nhủ: “Lúc này đại nhân đã cứu được người ra rồi, chắc là đang chuẩn bị rời khỏi thành!”
Hắn thấy Cố Thanh Ninh có vẻ vẫn còn lo lắng thì nói tiếp: “Người đừng lo lắng, bây giờ bên thành Nguyệt Lượng vẫn yên lặng, chắc là không có việc gì đâu. Nếu như xảy ra chuyện thì đại nhân sẽ thả pháo hoa…”
Hắn vừa dứt lời, đột nhiên trên không trung của thành Nguyệt Lượng có một đóa pháo hoa màu vàng sáng nổ tung.
Tên hộ vệ kia biến sắc vội vàng thỏi còi trong tay, toàn bộ nơi đóng quân như đang hoạt động bình thường. Không bao lâu sau, tất cả binh sĩ đều chạy khỏi lều vải. Mặc dù chuyện xảy ra đột ngột nhưng động tác bọn họ như được nghiêm chỉnh huấn luyện. Một lúc sau, bọn họ đã chỉnh chỉnh tề tề tập hợp ở nơi đóng quân.
Tên hộ vệ kia cũng chia một đội để bảo vệ Cố Thanh Ninh. Ai ngờ Cố Thanh Ninh cũng thay áo giáp vừa người, cũng muốn đi cùng bọn họ.
Trước khi Phụng Triển rời đi đã hạ lệnh bảo vệ Cố Thanh Ninh cho tốt, mặc dù tên hộ vệ này hơi tức giận khi lúc này Cố Thanh Ninh còn làm phiền, song vẫn khuyên nhủ nàng: “Cố tiểu thư, bên kia quá nguy hiểm, người cứ ở nơi này chờ chúng ta là được.”
Cố Thanh Ninh cũng không nhượng bộ, nàng bình tĩnh nói: “Ta sẽ không theo các ngươi vào thành, ta chỉ ở bên ngoài tiếp ứng.” Mắt thấy đối phương còn muốn khuyên, nàng lại nói thêm: “Ngươi yên tâm, ta sẽ tự chịu trách nhiệm về lời nói của mình. Cứ để một đội theo ta, ta có thể tự vệ.”
Tên hộ vệ kia cũng không có thời gian khuyên nữa, hắn chỉ có thể mặc kệ cho nàng đi.
Hắn dẫn theo một đội nhân mã nhanh chóng đến gần thành Nguyệt Lượng, Cố Thanh Ninh thì chậm một bước, trước hết để cho đội binh sĩ này xếp trận trước. Cũng may đội binh sĩ được chia ra bảo vệ nàng là binh sĩ trước đó đi theo nàng huấn luyện trận hình. Bọn họ đã có phản xạ với mấy chỉ lệnh này, nhanh chóng kết thành trận hình, theo Cố Thanh Ninh đi về phía thành Nguyệt Lượng.
Lúc này, trong thành Nguyệt Lượng đã hỗn loạn rối tung, trên đường cái lộn xộn người hô hào “Vương hãn băng hà! Đuổi bắt thích khách!”
Cửa thành đã đóng lại từ sớm, trên tường thành đã có sẵn cung binh sẵn sàng bày trận đón quân địch. Khi thấy bọn họ tới gần thì thi nhau b.ắ.n tên về phía bọn họ, thỉnh thoảng trong đám người vang lên tiếng kêu thảm thiết.
Nhưng tên hộ vệ này được sắp xếp ở ngoài thành tiếp ứng, hắn cũng có chút bản lĩnh. Y không hề dừng lại, chỉ thổi còi, thế là đội ngũ tản ra. Lại có một đội nhỏ nhân mã rời khỏi đội ngũ, bọn họ nhanh chóng tiếp cận tường thành vô cùng quỷ mị, giống như thạch sùng bò lên tường thành.