Ta Và Tiên Đế Cùng Trọng Sinh - Chương 434: Ta Và Tiên Đế Cùng Trọng Sinh

Cập nhật lúc: 09/09/2025 11:34

Mấy hôm trước ông đã nhận được thư của Cố Trạch Mộ, biết hắn đã tìm được Cố Thanh Ninh, bây giờ đang trên đường về Nghiệp Thành. Cố Vĩnh Hàn lo cho nữ nhi nên dẫn người ra khỏi thành đi đón.

Nghĩ đến đây, Uy Quốc công nhìn về phía Hoắc Vân Châu đang đi ra khỏi phòng.

So với lúc vừa tới đây, lúc này Hoắc Vân Châu có vẻ tiều tụy gầy gò hơn, cũng trầm mặc rất nhiều. Trước đó, khi Cố Thanh Ninh bị người ta bắt đi, hắn ở ngay bên cạnh. Sau đó hắn vô cùng tự trách, đi theo nhóm người Cố Vĩnh Hàn đi ra ngoài tìm mấy lần. Đến lúc nhận được thư của Cố Thanh Ninh thì hắn mới tốt hơn một chút, nhưng vẫn trầm mặc ít nói hơn rất nhiều.

Thật ra Uy Quốc công cũng không trách hắn. Dựa vào tình hình lúc đó mà nói thì đối phương đã có chuẩn bị, mấy người Cố Thanh Thù có võ nghệ còn không có cách nào, càng không cần nói đến Hoắc Vân Châu là thư sinh không hề biết võ.

Đây cũng là chuyện bình thường, song Hoắc Vân Châu không vì thế mà trốn tránh trách nhiệm khiến cho Uy Quốc công vẫn rất khen ngợi hắn.

Ngay lúc Uy Quốc công nghĩ như thế, Hoắc Vân Châu đi tới hành lễ với ông: “Quốc công gia.”

Uy Quốc công khẽ gật đầu.

Hoắc Vân Châu do dự một hồi mới nói: “Vãn bối có việc muốn thỉnh giáo quốc công gia, không biết quốc công gia…”

Uy Quốc công hơi kinh ngạc, nhưng ông vẫn đồng ý dẫn hắn vào thư phòng.

Có điều lúc vừa mới vào thư phòng thì Hoắc Vân Châu lập tức quỳ xuống.

Uy Quốc công: “…”

Uy Quốc công không biết hắn muốn làm gì, ông vội vàng nói: “Đang yên lành quỳ làm gì, đứng lên mà nói.”

Hoắc Vân Châu lại lắc đầu, kiên định nói: “Vãn bối muốn thỉnh cầu Quốc công gia gả Thanh Ninh cho vãn bối làm thê tử.”

Uy Quốc công ngây ngẩn cả người, lập tức cau mày nói: “Chuyện hôn sự không phải trò đùa, hơn nữa ta đã nói từ lâu, chuyện Thanh Ninh bị bắt đi không liên quan đến con. Nếu con vì thế mà áy náy thì không cần đâu.”

Hoắc Vân Châu lắc đầu, nghiêm túc nói: “Quốc công gia, chuyện này không phải vãn bối nhất thời xúc động. Thật ra, vãn bối vẫn luôn quý mến Thanh Ninh, cũng đã báo việc này cho phụ mẫu và lão sư từ sớm. Bây giờ cũng đã được người nhà trả lời, đường thúc và huynh trưởng của vãn bối đang mang theo sính lễ cầu thân đi về Nghiệp Thành. Mong ngài xem lòng thành của vãn bối mà đồng ý cho vãn bối.”

Uy Quốc công: “…”

Ông nhìn vẻ mặt kiên định của Hoắc Vân Châu cũng không giống như áy náy muốn đền bù, không có chút cưỡng ép nào.

Nếu theo cách nói của hắn thì đã sớm có quyết định này. Nếu không thì không thể trong thời gian ngắn như thế gọi người thân mang đồ đến hạ sính.

Uy Quốc công nghiêm túc quan sát Hoắc Vân Châu một chút, cho dù là nhân phẩm, gia thế, tài hoa thì Hoắc Vân Châu cũng đều là anh kiệt đương thời.

Cho dù Cố gia thương nữ nhi, quan trọng nhất phải tìm được người đối tốt với cô nương nhà mình, không phải giống như Liễu Tử Ký lúc trước. Cho dù Uy Quốc công ra mặt, kết quả cũng không kém hơn Mẫn phu nhân đã làm, thậm chí còn thêm vài thứ, đánh cho một trận.

Trước đó, Uy Quốc công cũng lo lắng hắn vì áy náy cho nên muốn đền bù Thanh Ninh. Chuyện này trong thời gian ngắn thì không sao, thời gian dài cũng sẽ ảnh hưởng đến tình cảm phu thê.

Mà bây giờ ông biết Hoắc Vân Châu không phải nghĩ như thế, cộng thêm sự lo lắng của hắn đối với Cố Thanh Ninh lúc trước cũng là thật lòng. Bây giờ, cách làm cũng phù hợp cấp bậc lễ nghĩa, cũng không phải trong phút chốc bồng bột mà đã nghĩ sâu tính kỹ.

Tuy nói trong lòng Uy Quốc công, cháu gái nhà mình là tốt nhất, nhưng Cố Thanh Ninh đã bị người ta bắt đi lâu như thế, kiểu gì thanh danh cũng bị ảnh hưởng. Mặc dù ông đã cố gắng che giấu, song, ngộ nhỡ tin tức bị lan truyền ra ngoài thì chỉ sợ trong lòng nhà chồng sẽ khó chịu. Cho dù có phủ Uy Quốc công làm chỗ dựa, nhưng cũng sẽ có uất ức mà người ngoài không biết được, ông cũng không nỡ.

Bây giờ Hoắc Vân Châu cầu thân như thế nói rõ hắn cũng không ngại, trái lại còn thích hợp hơn người ngoài một chút.

Uy Quốc công nghĩ như vậy, lúc nay gật gật đầu: “Nếu như thế thì chờ trưởng bối của con đến, lại để cho lão sư của con đến cầu thân đi.”

Hai mắt Hoắc Vân Châu tỏa sáng, dập đầu với Uy Quốc công: “Đa tạ Quốc công gia thành toàn.”

Uy Quốc công ho khan một tiếng.

Hoắc Vân Châu lập tức phản ứng kịp, vội vàng đổi giọng: “Đa tạ tổ phụ.”

Uy Quốc công lại tằng hắng một cái: “Ta còn chưa đồng ý mà.” Ông nhìn vẻ mặt vô cùng vui vẻ của Hoắc Vân Châu, không hề tức giận mà phất tay: “Được rồi, con đi về trước đi.”

Lúc này Hoắc Vân Châu mới cáo lui.

Cố Thanh Ninh còn không biết tổ phụ đã thay nàng đồng ý một mối hôn sự, lúc này nàng đang nhìn phụ thân, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.