Ta Và Tiên Đế Cùng Trọng Sinh - Chương 436: Ta Và Tiên Đế Cùng Trọng Sinh
Cập nhật lúc: 09/09/2025 11:34
Trong lòng Uy Quốc công vui vẻ, ông bảo thân vệ nói đầu bếp chuẩn bị thêm thức ăn, ban đêm cả nhà sẽ ăn một bữa thật ngon.
Đến buổi tối, người một nhà đều tập trung ở một chỗ. Thậm chí Cố Trạch Vũ vẫn luôn bận rộn trong quân doanh cũng đã sớm nhận tin tức mà chạy tới.
Người một nhà ngồi cùng nhau, Cố Thanh Ninh ngồi giữa Cố Trạch Mộ và Cố Thanh Thù.
Cố Thanh Thù vô cùng thận trọng, nửa câu cũng không nhắc tới chuyện sau khi Cố Thanh Ninh bị bắt, chỉ kéo nàng nói chuyện Cố Trạch Hạo xảy ra tai nạng xấu hổ. Cố Trạch Hạo vô cùng phối hợp ngồi ở bên cạnh làm ra các loại phản ứng, Cố Thanh Ninh biết tỷ đệ bọn họ quan tâm mình, trong lòng càng mềm mại cũng không phá vỡ câu chuyện này. Nàng nhìn Cố Trạch Hạo đùa nghịch mà nở nụ cười, giống như lúc ở phủ Uy Quốc công trong kinh thành.
Cố Trạch Mộ nhìn bên mặt của Cố Thanh Ninh, bỗng nhiên cảm giác trái tim cũng bình yên lại. Sau khi trùng sinh, dường như trái tim hắn nhỏ hơn nhiều, không còn chứa cả thiên hạ nữa, mà chỉ có thể chứa cô nương trước mắt này.
Bữa cơm này tất cả mọi người ăn rất vui vẻ, buổi tối Cố Thanh Ninh về nghỉ ngơi cảm nhận được cách bố trí trong gian phòng quen thuộc, rốt cuộc trong lòng cũng thấy yên bình lại. Thật ra Phụng Triển đối với nàng rất tốt, cho dù ở trên thảo nguyên nàng cũng không chịu chút tủi thân nào, nhưng cuối cùng cũng không thể an tâm như ở trong nhà mình.
Một đêm này Cố Thanh Ninh ngủ rất say, ngày hôm sau khi nàng thức dậy còn cảm thấy hơi m.ô.n.g lung, vẫn là Cố Thanh Thù đến bảo nàng rời giường.
Cố Thanh Ninh rửa mặt xong thì đến thư phòng của Uy Quốc công.
Đến thư phòng, nàng mới thấy Cố Trạch Mộ đã ở đó. Hai người nhìn nhau, Cố Trạch Mộ mới nói chuyện xảy ra trên thảo nguyên một lần, bao gồm thân phận của Phụng Triển và chuyện Trác Cách bị giết. Hắn chỉ che giấu vài thứ liên quan đến Cố Thanh Ninh. Hắn nói năm đó Phụng Triển bị người ta hại, sau đó chạy trốn đến thảo nguyên. Mặc dù y dạy Trác Cách một vài thứ nhưng cũng không hề trợ giúp Trác Cách xâm lược Đại Chu.
Uy Quốc công ngây ngẩn cả người, ông cảm thấy đầu óc của mình như bị người ta quấy thành một cục bột nhão. Trong phút chốc ông cũng không phản ứng lại.
Qua hồi lâu sau, ông mới lắp bắp hỏi: “Những chuyện các con nói đều có chứng cứ chứ?”
Cố Thanh Ninh nói: “Bây giờ Trác Cách đã chết, không bao lâu nữa tin tức này sẽ truyền đến Nghiệp Thành. Hơn nữa, Phụng… Định Quốc công cũng nói đợi ngài ấy tiêu diệt xong phản loạn sẽ tự thúc đẩy hai nước đàm phán hòa bình, mai này sẽ không còn chiến tranh nữa.”
Uy Quốc công: “…”
Song, một lúc sau cuối cùng ông cũng chậm rãi tiêu hóa hết những tin tức này. Ông cũng không biết nên quở trách Phụng Triển phản quốc hay là cảm khái đối phương quá bản lĩnh.
Cố Trạch Mộ nói: “Tuy nói Phụng Triển làm việc không quá ổn thỏa, nhưng nếu có thể đàm phán hóa bình thì vẫn xem là một chuyện tốt.”
Đại Chu và ngoại tộc đánh nhau nhiều năm như thế, mặc dù ngoại tộc vẫn chưa thể công phá Nghiệp Thành nhưng quân phí khổng lồ mà Đại Chu đã chi ra cũng là một vấn đề lớn. Nếu có thể giải quyết thì Phụng Triển cũng coi là lập công chuộc tội.
Uy Quốc công nghĩ như vậy cũng hiểu được, có điều vẻ mặt ông vẫn chưa thể thả lỏng. Ông tỏ vẻ khó xử: “Chuyện này nên bẩm báo bệ hạ trước mới được, nhưng mà…”
Ông không nói ra hết câu nhưng Cố Trạch Mộ cũng đã hiểu được ý của ông. Bây giờ, cho dù năm đó Phụng Triển bị người ta hãm hại hay là y muốn xúc tiến hai nước đàm phán hóa bình thì cũng chỉ thông qua lời Cố Thanh Ninh và Cố Trạch Mộ nói thôi. Song, chuyện năm đó y phản quốc là thật.
Uy Quốc công tin tưởng hai người bọn, vậy cũng không có nghĩa bệ hạ và đám đại thần trong kinh thành cũng tin tưởng bọn họ. Hơn nữa, Phụng Triển vẫn là cậu ruột của bệ hạ, nếu chuyện này bị truyền đi chỉ sợ thanh danh của bệ hạ bị tổn hại. Cho dù vì mặt mũi triều đình thì cũng không thể giữ lại tính mạng của Phụng Triển. Càng không nói đến chuyện ngộ nhỡ bị truyền đi, theo sự oán hận của dân chúng với ngoại tộc chỉ sợ không tốt được.
Song, Uy Quốc công đóng giữ biên thành nhiều năm như thế, ông biết rõ muốn diệt hoàn toàn người ngoại tộc cũng rất khó khăn. Cho dù quốc khố đầy đủ, thì đối với triều đình và nhân dân mà nói cũng là gánh nặng cực lớn. Trái lại, nếu giữ Phụng Triển lại, cho dù y thật sự có quyết định này hay là kế tạm thời thì ít nhất cũng có khả năng.
Uy Quốc công cau mày, lẩm bẩm: “Chuyện này thật sự hơi khó làm…”
Nếu dựa theo tính cách của Uy Quốc công, đương nhiên ông muốn bẩm báo chuyện này với hoàng đế. Nhưng cũng như thế, nếu có thể đàm phán hòa bình thì sẽ là một chuyện tốt với triều đình. Lập tức chuyện này khiến ông rơi vào tình thế khó xử.