Ta Và Tiên Đế Cùng Trọng Sinh - Chương 440: Ta Và Tiên Đế Cùng Trọng Sinh
Cập nhật lúc: 09/09/2025 11:34
Uy Quốc công cũng không tìm Cố Trạch Mộ đến đối chất ngay, ông quan sát một phen phát hiện Cố Trạch Mộ và Thanh Ninh thật sự rất thân thiết. Vì để đề phòng có chuyện, ông tìm cớ để đưa Cố Trạch Mộ ra khỏi Soái phủ, trước tiên tách bọn họ ra đã, sau đó nói chuyện này với Cố Vĩnh Hàn. Phản ứng của Cố Vĩnh Hàn kịch liệt hơn ông nhiều, suýt chút nữa đã muốn đi đến đánh Cố Trạch Mộ một trận.
Thật sự là ngàn phòng vạn phòng, cướp nhà khó phòng mà!
Cố Trạch Mộ nhạy bén cảm giác được thái độ của phụ thân và tổ phụ đối với mình hơi kì lạ. Ban đầu hắn còn không hiểu, sau đó tra một phen mới biết nguyên nhân. Ai ngờ phụ thân lại hèn hạ như thế, thật sự làm hắn tức đến nghiến răng. Nhưng lúc này Hoắc Vân Châu đã phất tay áo tiêu sái rời đi, để lại hắn đối mặt với địch ý của nhạc phụ tương lai và tổ phụ tương lai. Nhẹ không nhẹ mà nặng cũng không nặng, đúng thật là làm cho hắn sứt đầu mẻ trán.
Cố Trạch Mộ thấy không gặp được Cố Thanh Ninh, lại bị hai vị trưởng bối làm khó dễ, trong thời gian ngắn cũng không giải quyết được. Vì thế hắn quyết định đi Ngu Thành giải quyết chính sự xong xuôi rồi hãy bàn.
Sau khi Cố Trạch Mộ rời đi, Cố Thanh Ninh vẫn hơi ủ rũ. Cố Thanh Thù đề nghị ra đường giải sầu một chút, sẵn tiện đi đến quán cơm của Đới Anh đại ca ngồi một chút.
Đi ra ngoài một chuyến tâm trạng của Cố Thanh Ninh cũng tốt hơn nhiều, cũng có tâm trạng nghe Cố Thanh Thù nói chuyện thú vị gần đây. Vì đây là nơi của người quen nên hai người cũng không đeo khăn che mặt.
Mà bên cạnh nhã gian của các nàng cũng có một đám người ở trong phòng uống rượu. Bên kia là Phụng Linh và mấy vị hảo hữu lúc trước trong quân đội của y.
Sau khi Phụng Linh trở về vẫn luôn sa sút tinh thần, cả ngày ở trong phòng mượn rượu giải sầu. Sau khi mấy vị hảo hữu của y biết y trở về thì tới của nhìn xem. Bọn họ cũng không biết mấy năm nay Phụng Linh đã làm nhiệm vụ gì, thấy y như thế còn tưởng rằng nhiệm vụ thất bại, lại không biết khuyên thế nào. Cho nên quyết định mời y ra ngoài uống rượu, vì sợ người ngoài làm phiền nên còn cố ý thuê nhã gian.
Người lui tới quán cơm của Đới Anh phần lớn đều là binh sĩ, hắn cũng quen với mấy người họ nên đích thân đưa rượu đến cửa, còn cởi mở nói chuyện với bọn họ.
Phụng Linh không quen với Đới Anh, cũng lười tham gia náo nhiệt, vì thế y cầm bầu rượu một mình đi đến bên cửa sổ. Nhìn qua cửa sổ cũng đang mở, mơ hồ nhìn thấy bóng dáng hai nữ tử.
Y không để ý, chỉ dựa bên cửa sổ uống rượu. Ai ngờ khi y lơ đãng liếc mắt nhìn qua thì trong phút chốc cả người sững lại.
Hảo hữu thấy y không nhúc nhích thì đi tới xem y bị thế nào. Ai ngờ lại bị Phụng Linh nắm cổ tay, chỉ vào ô cửa sổ trống mà hỏi: “Hai nữ tử kia là ai?”
Hảo hữu sững sờ, thấy hai mắt Phụng Linh đỏ bừng, hành động như điên rồ, sức trên tay cũng càng lúc càng lớn nên vội vàng nói: “Ngươi đừng vội, ta giúp ngươi đi hỏi một chút.”
Lúc này Phụng Linh mới thả lỏng tay ra, hảo hữu khẽ thở ra một hơi âm thầm xoa cổ tay. Lúc này mới hỏi Đới Anh: “Đới đại ca, trong nhã gian bên kia là cô nương nhà nào thế?”
Đới Anh nghe câu hỏi của hắn, lại thấy vẻ mặt hốt hoảng của Phụng Linh thì trong lòng lập tức cảnh giác. Trên mặt hắn nở nụ cười xòa: “Có lẽ là gia quyến của quan quân nhà ai đó, sao ta biết được?”
Ai ngờ hắn vừa nói xong, Phụng Linh đứng ở một góc đôi mắt đỏ hồng lao về phía hắn, giống như muốn đánh hắn.
Hảo hữu của Phụng Linh giật nảy mình, vội vàng chặn ngang ôm lấy y.
Nụ cười trên mặt Đới Anh cũng biến mắt, hắn lạnh lùng nói: “Thế nào, vị quân gia này muốn gây sự ở tiểu điếm này sao?”
Đám người liên tục nói xin lỗi, mặc dù Đới Anh chỉ là chủ quán cơm nhưng cửa hàng này lại do những binh sĩ bị thương không thể nào lên chiến trường mở. Hơn nữa, phía sau còn có Uy Quốc công ủng hộ, giao thiệp cũng rộng, không phải mấy tiểu binh như bọn họ có thể chọc nổi.
Cũng không biết sao đang yên lành Phụng Linh lại nổi điên cái gì.
Trong lòng mấy người đắng chát, vốn muốn Phụng Triển ra ngoài cho khoan khoái, ai ngờ lại gây ra phiền toái lớn thế này. Cũng may dù sao bọn họ cũng là khách quen, sau khi giải thích một phen thì sắc mặt Đới Anh mới dịu lại.
Phụng Linh lại không biết được nổi khổ trong lòng mấy vị hảo hữu, lúc này trong đầu y đã bị gương mặt mới vừa nhìn thấy chiếm lấy. Y nhớ rõ mình thấy gặp qua gương mặt này, lúc đó chủ nhân gương mặt này ở bên cạnh Phụng Triển, mà Phụng Triển cũng liều mạng bảo vệ nàng.
Y không nghĩ được gì khác, chỉ muốn lập tức biết thân phận của đối phương. Y nhìn chằm chằm vào Đới Anh: “Rốt cuộc nàng ta là ai!”