Ta Và Tiên Đế Cùng Trọng Sinh - Chương 457: Ta Và Tiên Đế Cùng Trọng Sinh

Cập nhật lúc: 09/09/2025 11:35

Chân Tiêu Trạm mềm nhũn, tuột xuống khỏi long ỷ, bị ngã thế này làm y tỉnh táo hơn nhiều. Y vịn bàn, nghiến răng chịu đựng đứng lên, vốn dĩ muốn nói gì đó, nhưng khi nhìn sắc mặt quen thuộc trên hai khuôn mặt xa lạ thì lập tức cảm thấy trong đầu như bị đánh mười bảy mười tám tia sét, biến thành cục bột nhão.

Cố Trạch Mộ vốn không muốn nói, nhưng lúc này đã nói rồi, hắn cũng thả lỏng trong người. Hắn thấy Tiêu Trạm vẫn có vẻ không thể tin được thì nở nụ cười: “Sao thế? Phải bị sét đánh một chút mới tỉnh táo sao?”

Trong giây phút đó Tiêu Trạm giật mình một cái, lập tức tỉnh táo lại.

Mấy năm nay khi y đăng cơ vẫn luôn cẩn trọng cần cù quản lý đất nước, nhưng chẳng biết sao lại liên tục bị sét đánh khiến y tưởng rằng ông trời không hài lòng với mình. Vì thế y càng cẩn thận hơn, ngay cả hậu cung cũng ít lui tới. Thì ra chỉ vì mình “Đại nghịch bất đạo”, để phụ hoàng và mẫu hậu quỳ với mình.

Cuối cùng bây giờ cũng phá án rồi, song Tiêu Trạm lại cảm thấy khóc không ra nước mắt, dường như kết quả này cũng không tốt hơn bao nhiêu.

Cố Trạch Mộ tưởng rằng Tiêu Trạm sẽ không dễ dàng tin tưởng, chắc còn phải mang một đống chứng cứ ra. Nhưng hắn không biết, mấy năm nay Cố Thanh Ninh liên tiếp nhập mộng khiến Tiêu Trạm hơi kính sợ quỷ thần. Sau đó lại xảy ra những chuyện này, y cũng đã có suy đoán nên lúc này mới có một màn này.

Cho dù như thế, vẻ mặt của Tiêu Trạm vẫn giống như nằm mơ, nói một câu mà nửa ngày y mới phản ứng kịp.

Cố Thanh Ninh nhìn dáng vẻ ngây ngốc của nhi tử thì càng bất đắc dĩ, vì thế nàng nói việc hai người chuyển thế trùng sinh một phen, bao gồm những chuyện bọn họ trải qua mấy năm nay. Thậm chí còn nói chuyện liên quan đến Phụng Triển.

Thật vất vả Tiêu Trạm mới tiếp nhận được câu trả lời chấn động thế này, y đang dần bình tĩnh thì lại nghe Cố Thanh Ninh nói chuyện ngày trước y muốn tứ hôn cho nàng với Tứ hoàng tử.

Tiêu Trạm: “…”

Tiêu Trạm đau thương mà nói: “Mẫu hậu, con sai rồi.”

Sau đó, bên cạnh lại vang lên tiếng hừ lạnh của phụ hoàng.

Tiêu Trạm: “…”

Tiêu Trạm yếu ớt xin Nguyên Gia giúp đỡ: “Hoàng muội…”

Nguyên Gia đành phải làm người hòa giải, cố kéo chuyện này qua.

Đối với Tiêu Trạm mà nói, mặc dù phụ hoàng và mẫu hậu có dung mạo khác biệt, cũng trẻ lại rất nhiều, nhưng bọn họ cũng là dáng vẻ trong trí nhớ của y. Song, y lại cảm thấy hơi mất mắc. Dù sao phụ hoàng và mẫu hậu lại lựa chọn nói chân tướng cho Nguyên Gia và Thụy vương lại không nói cho y. Nếu không phải y nghi ngờ, thầm gài bẫy bọn họ thì có phải y sẽ vĩnh viễn không biết phụ hoàng và mẫu hậu vẫn còn sống trên đời.

Tiêu Trạm che giấu vẻ mất mác rất tốt, nhưng Cố Thanh Ninh vẫn nhìn ra được. Nàng an ủi: “Cũng không phải chúng ta cố ý giấu con, chỉ là chuyện này liên quan quá nhiều, chúng ta sợ con khó xử.”

Tiêu Trạm miễn cưỡng nở nụ cười: “Con hiểu rõ.”

Cố Thanh Ninh không nhịn được mà nói: “Trong lòng ta, con mãi mãi là hài tử làm cho ta kiêu ngạo nhất. Mấy năm nay con làm rất tốt, con thật sự đã làm được như lời con nói.”

Tiêu Trạm sững sờ, bỗng nhiên y nghĩ tới sau khi Phụng Linh tham công làm bừa, mẫu hậu lo lắng y sẽ thiên vị người nhà cho nên nhập mộng tìm y.

Lúc ấy y hăm hở, mẫu hậu hỏi y muốn làm gì, y nói.

“Nhi thần cho bọn họ quyền lực để ngôn lộ thông suốt, nhưng cũng không muốn nghe và tin theo. Cho dù con kém phụ hoàng, nhưng văn võ cả triều có thể giúp nhi thần, nhi thần hi vọng trong lúc mình tại vị có thể khiến thiên hạ này phồn thịnh hơn so với Minh Đức.”

Chớp mắt đã mười mấy năm trôi qua, những năm này xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng y vẫn không quên ước nguyện ban đầu của mình. Mấy năm nay, y tạo điều kiện để mọi người phát biểu ý kiến, trên triều đình mọi vật đổi mới. Cho dù mấy năm chinh chiến liên tục, song cũng không tăng thêm thuế má cho bách tính, mà cỗ vũ thương nghiệp, lấy thuế thương nghiệp nuôi nước. Toàn bộ quốc gia sức sống bừng bừng, vui vẻ phồn vinh.

Y không chỉ làm cho quốc gia phồn thịnh hơn thời của phụ hoàng, thậm chí còn phồn thịnh hơn các triều đại trước.

Cho tới nay, chấp niệm trong lòng Tiêu Trạm cũng biến mất, dường như y cảm thấy tấm lòng mình càng bao dung hơn.

Sau khi bọn họ nói xong, Tiêu Trạm tự mình tiễn mấy người đến cửa đại điện. Trương Lễ canh giữ ở cửa áp lực như núi, không biết nên đối xử với hai vị tổ tông này thế nào. Vốn dĩ hắn đã cúi lưng xuống bây giờ còn hạ thấp eo hơn.

Cố Trạch Mộ đi chậm một bước, hắn nhìn ánh mắt nghi hoặc của Tiêu Trạm, khẽ nói: “Mẫu hậu con nói đúng, con làm rất tốt, còn tốt hơn ta nhiều.”

Tiêu Trạm ngây ngẩn cả người, mà Cố Trạch Mộ nói xong thì rời đi.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.