Tái Sinh, Cùng Tám Mèo Con Khuấy Đảo Tận Thế - Chương 24: Vở Kịch Gia Đình Máu Chó Lúc 8 Giờ Tối
Cập nhật lúc: 06/09/2025 11:25
Kiều Viên sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, đồng tử co rút, thật sự hoảng loạn vì sợ Kiều Hòa hạ dao…
“Là… là thùng rác thật mà, em thật sự không lừa chị đâu… em…”
Kiều Viên gần như tuyệt vọng.
Kiều Hòa dùng ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn chằm chằm cô ta.
Mũi d.a.o lạnh lẽo rơi trên gương mặt mềm mại của Kiều Viên:
“Cô nói thật chứ?”
Kiều Viên nhắm chặt mắt, gần như sụp đổ mà hét lên:
“Thật! Là thật mà!
Chị… chị làm ơn đừng g.i.ế.c em… hu hu hu…”
Cả người Kiều Viên run lẩy bẩy, khóc nức nở.
Kiều mẹ thấy vậy thì cuống lên, vớ ngay cái ghế bên cạnh, lớn tiếng quát:
“Kiều Hòa! Mẹ liều mạng với mày!”
Lời vừa dứt, bà liền định dùng hết sức nện mạnh chiếc ghế xuống đầu Kiều Hòa.
Tuy lúc này Kiều Hòa đang quay lưng về phía Kiều mẹ.
Nhưng cô dựa vào âm thanh đã phân biệt được vị trí của bà ta.
Khi nguy hiểm áp sát, Kiều Hòa theo bản năng nghiêng người tránh đi.
Như thể cơ thể cô đã hình thành một phản xạ tự nhiên.
Chiếc ghế vung thật cao, lại vừa khéo nện mạnh xuống… đôi chân vừa mới phẫu thuật của Kiều Viên.
“Aaaaa!!!”
Khuôn mặt xinh đẹp như hoa của Kiều Viên lập tức méo mó, biểu cảm trở nên dữ tợn.
Lúc này Kiều mẹ mới nhận ra mình không đánh trúng Kiều Hòa, ngược lại còn nện trúng đứa con gái cưng!
“Viên Viên, Viên Viên! Mẹ không cố ý đâu, thật sự không cố ý mà…”
Bà luống cuống đứng tại chỗ, nhìn biểu cảm đau đớn của Kiều Viên, lòng đau như d.a.o cắt.
Kiều Hòa khẽ nhíu mày.
Cô đã ép hỏi đến mức này mà Kiều Viên vẫn nói vậy… có lẽ lời cô ta là thật.
Động tĩnh trong phòng bệnh đã kinh động đến bác sĩ và y tá bên ngoài, có người bắt đầu gõ cửa liên hồi.
“Có chuyện gì vậy? Xảy ra chuyện gì? Mở cửa!”
Kiều Hòa nghe được, đó là giọng của Kiều Nhất Mộc.
Cùng lúc đó, còn có giọng đầy lo lắng của Kiều cha:
“Rốt cuộc có chuyện gì?
Mở cửa ra! Viên Viên? Viên Viên?
Con gái cưng của cha, con sao rồi?”
Nhưng lúc này, Kiều Viên không thể thốt nổi một câu, đau đến mức ngất xỉu, khuôn mặt trắng bệch đẫm mồ hôi lạnh.
Kiều Hòa khẽ cười lạnh, đi thẳng đến mở cửa.
Ánh mắt cô chạm ngay vào Kiều Nhất Mộc.
Người anh trai bác sĩ ngoại khoa tuấn tú ấy giờ đây đầy vẻ căng thẳng nhìn chằm chằm cô.
“Kiều Hòa? Sao lại là em?
Có phải em đã làm gì Viên Viên không?”
Kiều Nhất Mộc căng thẳng hỏi, rồi lập tức đẩy mạnh Kiều Hòa để lao vào trong.
Kiều Hòa nhìn hai mẹ con một già một trẻ kia đều đang mang, khuôn mặt sưng như đầu heo, không khỏi thấy buồn cười.
Cô phủi chỗ vừa bị Kiều Nhất Mộc chạm vào trên quần áo, định nhấc chân rời đi.
Nhưng đúng lúc ấy, Kiều mẹ bỗng như phát điên, chỉ tay vào lưng Kiều Hòa, giọng chua ngoa, gay gắt:
“Còn định đi à?
Sao mày còn có mặt mũi bỏ đi?
Kiều Hòa, nó là em ruột của mày đấy!
Mày sao có thể đối xử với nó như vậy?
Mấy con mèo đó quan trọng đến thế sao?
Nói cho cùng thì chúng cũng chỉ là mấy con súc sinh thôi!
Súc sinh c.h.ế.t thì chết, mày cần gì phải làm quá như vậy, Kiều Hòa?
Sao tao lại sinh ra đứa con gái như mày chứ?”
Nói rồi, Kiều mẹ che mặt khóc lóc, tiếng khóc vang dội cả phòng.
Ngoài cửa, Kiều cha vẫn giữ nguyên khuôn mặt u ám.
Trên hành lang còn có bác sĩ và y tá, nhưng bọn họ cũng chẳng rõ tình hình, không dám bước vào.
Dù gì thì đây cũng chẳng khác nào một vở kịch gia đình m.á.u chó lúc 8 giờ tối…
Dính vào làm gì cho rắc rối?
Kiều Hòa quay người, lạnh lùng nhìn chằm chằm Kiều mẹ:
“Bà hỏi tôi ai quan trọng hơn à?
Tất nhiên là mèo quan trọng hơn rồi.
Kiều phu nhân, tôi hỏi bà!
Từ khi tôi biết nhận thức đến giờ, bà đã bao giờ quan tâm đến sống c.h.ế.t của tôi?
Đã bao giờ quan tâm đến thành tích học tập hay các mối quan hệ của tôi chưa?
Bà có biết tôi thích ăn gì, ghét gì không?
Tôi lại hỏi tiếp, lần tôi bị bệnh suýt c.h.ế.t trong bệnh viện, trong số các người, có ai đến nhìn tôi lấy một lần không?”
Giọng Kiều Hòa không lớn, nhưng mang theo luồng khí lạnh khiến người ta sống lưng lạnh toát.
Cô quét ánh mắt vô cảm qua từng người nhà họ Kiều có mặt:
“Các người chưa từng quan tâm, chưa từng yêu thương tôi.
Giờ lại mở miệng nói không có đứa con gái như tôi…
Kiều phu nhân à, tôi cũng chưa từng có người mẹ như bà!
Lần trước lời tôi nói các người đều xem như gió thoảng qua tai đúng không?
Tốt thôi, vậy tôi nhắc lại lần nữa!
Tôi, Kiều Hòa, từ lâu đã không còn là người nhà họ Kiều!”
Kiều Hòa nhếch môi cười lạnh.
Sắc mặt Kiều Nhất Mộc tối đen như sắp nhỏ ra mực, vừa kiểm tra tình trạng của Kiều Viên vừa lạnh lùng nói:
“Lúc em bị bệnh, Viên Viên vì thi trượt mà khóc đến đau lòng muốn chết.
Em chỉ nằm ICU cấp cứu chỉ một đêm.
Nhưng Viên Viên thì mất vĩnh viễn cơ hội thi đỗ đại học lần đầu tiên trong đời!”
Giọng nói lạnh lẽo như băng của anh ta đập thẳng vào tai Kiều Hòa.
Cô chỉ thấy buồn cười, lắc đầu bất lực:
“Tùy các người nghĩ sao cũng được, dù sao từ giờ tôi với các người không còn liên quan gì nữa.”
Nói xong, Kiều Hòa xoay người định đi, cô vẫn còn nhiều việc phải làm.
Kiều cha đột nhiên giận dữ quát:
“Đứng lại cho tao!”
Nhưng Kiều Hòa chẳng buồn để ý, tiếp tục sải bước.
Khí thế của cô sắc bén, đôi mắt phượng rực rỡ như phủ băng.
Cả bác sĩ và y tá hoảng sợ né hẳn sang một bên, mở lối cho cô đi.
Kiều cha định đuổi theo chặn lại, nhưng vừa bị đánh sưng tấy thế này, mới chạy được vài bước đã ngã sấp mặt.
Kiều cha: “…”
Không giữ được người, Kiều Nhất Mộc lại trầm giọng gọi:
“Bác sĩ! Y tá! Mau cứu người, em gái tôi đau đến ngất rồi…”
Chẳng mấy chốc, trong phòng bệnh đã rối loạn như một bãi chiến trường.
Khi Kiều Hòa rời khỏi bệnh viện, lô hàng cô đặt đã được giao đến.
Cô cần đến kho hàng ngoại ô để đưa toàn bộ vào không gian.
Nhiệt độ ngoài trời quá cao, Kiều Hòa không muốn để Kiều Ẩn theo ra ngoài chịu khổ.
Nên trực tiếp dùng không gian Huyết Ngọc để di chuyển hàng hóa:
Trước tiên đưa vào Huyết Ngọc, rồi về nhà sẽ chuyển tiếp vào không gian của Kiều Ẩn.
Cô gọi một chiếc xe, dưới cái nắng như thiêu mở cửa bước lên.
Tài xế là một gã đàn ông vạm vỡ, khuôn mặt vô cảm.
Lúc lên xe, hắn liếc nhìn Kiều Hòa một cái, nhưng chẳng nói gì.
Ánh mắt Kiều Hòa khẽ tối lại, rồi báo cho tài xế một địa chỉ.
Tài xế đáp:
“Được.”
Sau đó lái xe đi, ban đầu mọi thứ đều bình thường.
Nhưng đi được nửa đường, Kiều Hòa đột nhiên nhận ra có điều bất thường...
Là không khí!
Cô lập tức nín thở.
Ngay sau đó, từ một góc khuất trong chiếc taxi tưởng chừng bình thường ấy, phun ra thứ khí lạ dạng sương mù!
Ánh mắt Kiều Hòa lạnh đi, nhưng cô giả vờ như đã hôn mê.
Cơ thể mềm oặt ngã xuống ghế sau, trông như bất tỉnh nhân sự.
Tên tài xế vạm vỡ lập tức đeo mặt nạ chống độc, lạnh mặt lái xe vào một con hẻm vắng người, rồi xuống xe đi về phía hàng ghế sau.
Hắn cầm sẵn một sợi dây, định trói tay chân Kiều Hòa.
Hắn cho rằng cô đã hôn mê nên không còn nguy hiểm gì.
Nhưng vừa chạm vào tay cô, gã chợt bắt gặp đôi mắt đen trắng rõ ràng của thiếu nữ, lúc này đang nhìn thẳng vào hắn!
Tim gã khựng lại một nhịp, lập tức phản ứng muốn ra tay trước.
Nhưng Kiều Hòa nhanh hơn, cô xoay mạnh cánh tay gã.
Sau đó liên tiếp tung những cú đá nhắm thẳng vào hạ bàn của hắn.
Tên tài xế phát ra một tiếng kêu thảm vừa đau đớn vừa… nghẹn ngào.
Kiều Hòa tuyệt không nương tay, tiếp tục đá thẳng vào chỗ hiểm!