Tái Sinh, Cùng Tám Mèo Con Khuấy Đảo Tận Thế - Chương 30: Có Kêu Rách Họng Cũng Chẳng Ai Cứu
Cập nhật lúc: 06/09/2025 11:25
“Cái gì vậy, cái đuôi nhỏ?”
Kiều Hòa lập tức kêu lên, rồi nhanh chóng đuổi theo.
Bạc Thời Vụ khựng bước, quay đầu lại nhìn thấy cô.
Lại gần hơn, Kiều Hòa mới nhìn rõ thứ đang vác trên vai anh…
Thì ra không phải con heo… mà là người?
“Đây là… ai vậy?”
Cô ngơ ngác như hòa thượng gãi đầu.
Bạc Thời Vụ nhàn nhạt đáp:
“Trốn trong bụi cỏ ngoài kia theo dõi biệt thự, bị tôi đánh ngất.”
Chỉ một hòn đá ném ra, chuẩn xác vô cùng, trúng ngay trán tên vệ sĩ, hắn ngất tại chỗ.
Bạc Thời Vụ còn thấy tay mình “có cảm giác” lắm.
Nếu có nhiều vệ sĩ hơn, anh còn muốn thử ném liên hoàn.
Tiếc là anh chẳng có cơ hội.
Kiều Hòa chớp chớp đôi mắt to tròn:
“Ghê nha!
Bàn với anh chuyện này nha!”
Mắt đen tròn xoe của Kiều Hòa long lanh như nước, nhưng đáy mắt lại ẩn giấu tia gian xảo.
Bạc Thời Vụ nghiêng tai:
“Chuyện gì?”
Kiều Hòa mỉm cười:
“Tôi định bắt gọn hết đám người mà Lý tổng phái đến theo dõi chúng ta, nhưng phải nhờ anh giúp.”
Bạc Thời Vụ trầm ngâm:
“Nhưng làm sao tóm hết bọn chúng?
Không biết vị trí cụ thể của chúng mà.”
Kiều Hòa:
“Cái đó anh không cần lo. Tôi tự có cách!”
Cô chớp mắt đầy tự tin.
Bạc Thời Vụ thầm nghĩ:
Cô Kiều này… hình như cũng... có chút đáng yêu.
Thế là Kiều Hòa bắt đầu hành động.
Trước tiên, cô dụ hết đám vệ sĩ đến.
Có được điện thoại của tên tài xế lực lưỡng, gọi bọn kia đến dễ như chơi.
Chỉ cần nói:
Đã bắt được Kiều Hòa rồi là đủ, lại còn chụp ảnh mình bị trói bằng dây thừng, gửi ngay vị trí bên trong biệt thự.
Bọn vệ sĩ thấy vậy, quả thật tưởng cô bị bắt, lập tức lao đến, định trợ lực cho đại ca.
Chỉ tiếc, đến nơi mới phát hiện biệt thự trống trơn.
Chúng cảnh giác soi xét từng tiếng động, nhưng bên trong yên ắng bất thường.
Giống như sự tĩnh lặng trước cơn bão.
Một lát sau, “tài xế lực lưỡng” gửi đến một tin nhắn thoại.
Giọng đó đúng là đại ca, không sai vào đâu được:
“Ở dưới tầng hầm, mau lên!
Một mình tôi sắp không trụ nổi rồi…”
Nghe vậy, cả bọn cuống cuồng đi tìm cửa tầng hầm.
Vừa thấy cửa, hai ba chục tên ùa vào một lượt.
Bên trong tối om, chưa kịp phản ứng thì làn khí đặc quánh đã phun ra!
Từ góc tối, một bóng người mảnh mai bước ra.
Trên tay cầm gậy điện, chọc phát nào chuẩn phát đó.
Đám vệ sĩ còn chưa kịp kêu đã run bần bật, trợn trắng mắt, ngã vật xuống.
Kiều Hòa đeo mặt nạ phòng độc và kính nhìn đêm.
Cô cười hì hì, thừa lúc đối phương hỗn loạn liền lạnh lùng quật ngã từng tên.
Chẳng mấy chốc, nhờ khí gây mê cộng thêm gậy điện, gần như tất cả đều gục sạch.
Bạc Thời Vụ bật đèn, lộ ra cảnh tượng dưới đất toàn thân hình lực lưỡng nằm la liệt.
Cả hai nhanh chóng trói gọn, quẳng xếp lớp như đống giun.
Tên tài xế tỉnh lại, liền bị mùi “hôi chân” còn nồng hơn cả dưa cải muối lâu năm xộc thẳng vào mũi, suýt nôn rồi lại gục tiếp.
Kiều Hòa chống hông:
“Khí gây mê này xịn ghê!”
Bạc Thời Vụ:
“Ừ. Nhưng cô Kiều… dù bọn chúng đông, một mình tôi vẫn đánh được.”
Cô tặc lưỡi:
“Anh đúng là đồ to xác ngốc nghếch.
Có đường tắt không đi, lại thích xáp lá cà.
Cái đuôi nhỏ, anh đâu phải thân thể kim cang, nhỡ bị thương thì sao?
Vết sau đầu còn chưa lành, nếu chấn thương chồng chất thành ngốc thật, tôi không giữ anh đâu.”
Bạc Thời Vụ khẽ đáp:
“Tôi hiểu rồi.
Tôi chỉ muốn nói bọn chúng không thể đe dọa được cô, vì có tôi ở đây.”
Kiều Hòa hắng giọng:
“Biết rồi, biết rồi.
À, bắt hết vệ sĩ rồi thì tới lượt bắt rùa trong chum thôi~”
Cô gọi điện cho Lý tổng, bắt chước giọng gã tài xế:
“Ây dô, Lý tổng~ sao giờ mới nghe máy?
Tôi có tin vui muốn báo!”
Lý tổng chẳng hề nhận ra:
“Tin vui gì?
Liên quan đến Nữ hoàng đại nhân hả?”
Kiều Hòa cười khẽ:
“Đúng vậy, chúng tôi đã bắt được Kiều Hòa rồi, ngay trong biệt thự của cô ta.
Ngài qua đây đi, có một bất ngờ dành cho ngài~”
Nghe đến “bất ngờ”, Lý tổng lập tức hứng thú:
“Bất ngờ gì thế?”
“Ngài đến rồi sẽ biết.
Chúng tôi đều đang đợi ở tầng hầm.”
Khóe môi cô cong lên lạnh lùng.
Đèn biệt thự tắt, cửa chính mở toang.
Lý tổng lái siêu xe đến, thấy một vệ sĩ cao to đội mũ đợi sẵn.
Trong lòng ông rộn ràng, sắp gặp nữ hoàng đại nhân.
Tài xế mở cửa, vệ sĩ nói:
“Lý tổng, mời ngài theo tôi.”
Bạc Thời Vụ, khoác đồ vệ sĩ, kéo thấp vành mũ, đưa ông ta xuống tầng hầm.
Vừa vào, Lý tổng hỏi:
“Sao không bật đèn?”
Giây sau, “vệ sĩ” đã đè ông ta xuống.
Lý tổng hét như lợn bị chọc tiết:
“Á!!! Mày định làm gì tao!
Tao là kim chủ của mày đấy!”
Bạc Thời Vụ cười khẩy:
“Kim chủ?
Tôi thấy ông là kim heo thì đúng hơn.”
Tên tài xế định lao đén cứu, liền bị Kiều Hòa dí gậy điện cho gục.
Chưa đầy một phút, cả hai bị trói gọn thành “sâu đo” quăng xuống đất.
Lý tổng vẫn gào thét:
“Bọn mày dám phản bội tao?
Tao sẽ g.i.ế.c hết lũ chó các ngươi!”
Đèn bật sáng.
Nhìn thấy Kiều Hòa và Bạc Thời Vụ đứng trước mặt, Lý tổng c.h.ế.t lặng.
Kiều Hòa cười híp mắt:
“Cứ kêu đi, có kêu rách họng cũng chẳng ai cứu được ông đâu.”