Tái Sinh, Cùng Tám Mèo Con Khuấy Đảo Tận Thế - Chương 47: Mẹ Sẽ Không Nhận Nhầm Chúng Ta Đâu
Cập nhật lúc: 06/09/2025 11:28
“Được, cô Kiều, tôi sẽ kết bạn WeChat với cô.”
Người đàn ông thành thật nói.
Sau khi cuộc gọi kết thúc, Kiều Hòa lập tức nhận được lời mời kết bạn trên WeChat.
Người đó nhanh chóng gửi đến vài tấm ảnh.
Những chú mèo hoang trong ảnh thật sự chính là những bé mèo con mà Kiều Hòa đã khổ công tìm kiếm bấy lâu.
Dù chỉ có hai con, một con là mèo Ragdoll, con còn lại là mèo tam thể.
Ngón tay Kiều Hòa run lên vì xúc động, cô nhìn đi nhìn lại mấy tấm ảnh.
Là Kiều Bộ và Kiều Hoa của cô…
Không sai, chính là chúng!
Kiều Hòa vội vàng gọi lại cho người đàn ông:
“Bây giờ anh đang ở đâu?
Mèo có ở chỗ anh luôn không?”
Người đàn ông đáp:
“Có, tôi sẽ gửi cho cô địa chỉ cụ thể…”
Có được địa chỉ chính xác, Kiều Hòa lập tức lao thẳng về thành phố C.
Từ Kinh Thành đến thành phố C có khoảng cách, nhưng không quá xa, lái xe khoảng ba tiếng là đến.
Lúc này cô thật sự như ngồi trên than ngóng.
Chỉ cần nghĩ đến việc sắp được gặp lại những bé mèo của mình, cho dù chỉ mới tìm được hai con, cô cũng vui đến phát điên.
Bạc Thời Vụ ở ghế sau khẽ hỏi:
“Là tin về mấy con mèo sao?”
“Đúng vậy, tuyệt quá… thật sự tuyệt quá, cái đuôi nhỏ!
Cuối cùng tôi cũng tìm thấy chúng rồi!”
Khóe môi Kiều Hòa cong lên, trái tim cô đập liên hồi.
Không biết năm bé mèo con đã trải qua những gì, nhưng chỉ cần có manh mối, thì đó đã là điều tốt rồi.
Kiều Hòa lên đường cao tốc, gần như lao vun vút.
Bạc Thời Vụ ôm chặt túi đựng mèo, sợ Kiều Hòa sơ sẩy sẽ hất tất cả ra khỏi xe.
May mà đây là đường cao tốc.
Nếu là đường núi nhiều khúc cua, anh cảm thấy mình có thể sẽ bị hất bay kèm cả bữa tối hôm qua rồi.
Cô Kiều mà lái xe thì… quả thực là không màng mạng sống.
Trên đường không nói gì thêm.
Khi đến nơi, vừa đúng mười giờ sáng.
Xăng trong xe cũng gần cạn, Kiều Hòa dự định sau khi đón mèo về sẽ ghé trạm xăng.
Thời tiết bên ngoài vẫn nóng khủng khiếp.
Thành phố C gần Kinh Thành nên ở đây cũng mất điện.
Kiều Hòa xem tin tức trên mạng:
Đám cháy ở nhà máy điện đã được dập tắt.
Nhưng vì hỏa hoạn quá lớn nên không tránh khỏi có thương vong.
Mạng xã hội tràn ngập tin tức về vụ cháy.
Trong đó có cả thông tin các tỉnh, thành phố khác đã cử lính cứu hỏa và quân đội đến hỗ trợ.
Khí độc ở nhà máy hóa chất dường như đã ngừng rò rỉ.
Nhưng do xảy ra nổ bên trong, ngọn lửa rất khó dập tắt.
Thêm vào đó là nhiều loại hóa chất linh tinh, đến giờ nhà máy hóa chất đã nổ lớn nhỏ tổng cộng năm lần.
Thương vong hiện chưa thống kê được.
Chỉ e rằng vụ cháy nhỏ này thôi cũng đủ khiến Kinh Thành mất không ít mạng người.
Mà đây mới chỉ là một “bài kiểm tra nhỏ” trước khi thiên tai thực sự giáng xuống.
Khi địa ngục cực nhiệt ập đến, đó mới chính là luyện ngục nhân gian.
Tâm trạng Kiều Hòa càng lúc càng nặng nề.
Cô xuống xe, bước nhanh vào khu làng thành phố cũ kỹ, tối tăm.
Người đã nhìn thấy mấy con mèo hoang đang ở đây.
Bạc Thời Vụ lo lắng nên đi theo cô.
Lại sợ mấy bé mèo con ở lại một mình trong xe địa hình sẽ gặp chuyện.
Chỉ cần điều hòa trong xe tắt thì bên trong sẽ biến thành “lò hấp” còn khủng khiếp hơn cả ngoài trời.
Thế là, trên mỗi vai Bạc Thời Vụ đều đứng một bé mèo.
Trong lòng còn ôm một con mèo cam đang ngái ngủ, chính là Kiều Cúc.
Những ngày qua, ba con mèo này cũng xem như đã quen thân với Bạc Thời Vụ.
Chúng biết anh không có tính tấn công, cũng chẳng có ý xấu.
Anh không giống như người nhà họ Kiều, đặc biệt là Kiều Viên, cực kỳ xấu xa!
Mỗi lần Kiều Viên giả vờ tốt bụng đến gần, muốn cho chúng ăn đồ ngon.
Hoặc là chúng phớt lờ hoàn toàn, hoặc là thẳng thừng tát cho cô ta một vuốt rồi chạy mất.
Vì bị mèo cào mà Kiều Viên đã phải tiêm mấy mũi phòng bệnh rồi!
Chính vì thế, cô ta luôn ghi hận với lũ mèo con, nghĩ đủ cách để hại c.h.ế.t chúng.
Chỉ tiếc là chưa bao giờ có cơ hội ra tay.
Không còn cách nào khác, tám con mèo đều cực kỳ bám Kiều Hòa.
Chỉ khi chúng lạc đàn, Kiều Viên mới có thể tìm được cơ hội.
Nắng gắt chiếu thẳng xuống mặt đất, ba con mèo con đều tỏ ra uể oải.
Kiều Ly và Kiều Cúc không hiểu tại sao mẹ lại đưa chúng ra ngoài, bên ngoài nóng quá trời.
Còn Kiều Ẩn thì biết rõ, vì nó nghe hiểu được lời mẹ nói.
Kiều Ẩn nói với hai bé kia:
[Một lát nữa là được gặp Kiều Bộ và Kiều Hoa rồi.
Chúng ta chịu khó ngửi xung quanh, biết đâu tìm được ba đứa còn lại.]
Kiều Cúc khẽ ngáp:
[Thật không?
Nhưng sao giờ tôi chẳng ngửi thấy mùi của chúng…
Lỡ mẹ bị lừa thì sao?]
Kiều Ly lạnh lùng, nằm rúc trên vai Bạc Thời Vụ, nhạy bén ngửi lấy không khí xung quanh.
Vài giây sau, Kiều Ly lắc đầu:
[Không ngửi thấy.]
Kiều Ẩn bối rối:
[Chắc là không ở gần đây, biết đâu… chúng đã chạy xa rồi.
Nhưng mẹ sẽ không nhận nhầm chúng ta đâu.]
Kiều Ly gật gù:
[Đúng vậy, mẹ sẽ không nhận nhầm mèo con của mẹ đâu.]
Nghe ba con mèo cứ meo meo bàn qua bàn lại như đang họp, Kiều Hòa thấy buồn cười.
Cô vô thức hỏi như đang dỗ trẻ con:
“Ẩn Ẩn bảo bối, nãy giờ mấy đứa nói gì thế?”
Kiều Ẩn ngẩng đầu, gương mặt oai vệ thoáng chút ngoan ngoãn dễ thương:
“Meo~”
Trong lòng nó nghĩ:
[Chúng con đang nói là mẹ nhớ tụi con đó.]
Tiếc là Kiều Hòa chẳng hiểu tiếng mèo, đành đưa tay khẽ xoa cái đầu nhỏ của nó.
Cuối cùng, họ cũng đến trước cửa điểm hẹn.
Khu làng thành phố này dân cư thưa thớt, có lẽ do vị trí địa hình bất tiện, chỉ có thể đi bộ vào.
Ngõ thì vừa hẹp vừa dài, như mảnh vải quấn chân của bà lão.
Kiều Hòa lấy điện thoại, gọi cho người đàn ông kia.
“Tút... tút... tút...!”
Mãi mà không ai bắt máy.
Kiều Hòa cau mày:
“Cái quái gì vậy?
Sao lại không nghe?”
Chẳng lẽ người kia là kẻ lừa đảo?
Không ngờ cô lại trực tiếp tìm đến đây?
Trong lòng Kiều Hòa liên tục nghi ngờ, cô lại tiếp tục gọi cho người đàn ông ấy.
Vẫn không ai bắt máy.
Dưới cái nắng gay gắt, Kiều Hòa tức tối chửi thầm:
“Chết tiệt! Chuyện gì thế này? Đùa tôi à?”
Cô tiến lên gõ cửa, vừa đập mạnh vừa lớn tiếng gọi:
“Này! Có ai không? Có ai ở nhà không!”
Bạc Thời Vụ khẽ nhíu mày, anh cảm thấy gần đây có một luồng khí không lành đang bao trùm.
Kiều Hòa vẫn dùng sức đập cửa.
Lực của cô rất mạnh, khiến cánh cửa sắt nhanh chóng rơi từng mảng gỉ.
Cánh cửa này dường như đã rất cũ.
Chẳng bao lâu, ở gần đó có một nhà mở cửa sổ, một bà lão ló đầu ra, nhìn chằm chằm Kiều Hòa rồi nói:
“Đừng gọi nữa, đừng gọi nữa.
Cô gái trẻ, cô làm gì thế?
Nhà này không có ai ở đâu, có khi cô tìm nhầm chỗ rồi?”
Kiều Hòa “A?” một tiếng, đầy vẻ khó hiểu, lấy điện thoại ra xem lại địa chỉ.
Đối chiếu với số nhà.
“Không sai mà?”
Thật kỳ lạ, chẳng lẽ gã kia đang đùa cô thật?
Nhưng không đúng, sao có thể chứ, ảnh mấy con mèo con rõ ràng là thật.
Không thể nhầm được, rốt cuộc là vấn đề ở đâu…
“Kiều Hòa, nằm xuống!”
Bạc Thời Vụ đột nhiên cảnh giác quát lạnh.