Tái Sinh Thành Khủng Long, Xem Tôi Thăng Cấp Như Thế Nào - Quyển 6: King Of The Monsters - Chương 111

Cập nhật lúc: 06/09/2025 22:43

Lần đầu tiên loài người chạm mặt một cự thú biết nói, dù chỉ là một câu ngắn ngủi, cũng đủ khiến họ phấn khích đến tột độ.

Trên đường trở về, bọn họ liên tục phát đi phát lại câu nói đó của con quái thú, như đám thanh thiếu niên mê mệt bài hát mới của thần tượng, nghe đi nghe lại cả ngày trời.

“Biết nói nghĩa là có thể giao tiếp, có thể giao tiếp thì tức là có thể chung sống! Chúng ta nhất định phải tìm ra nó, nó là chiếc cầu nối giữa nhân loại và các Titan!”

“Nhưng nó không nghe hiểu tần số phát ra từ Godzilla, sao gọi là cầu nối được?”

“Chỉ cần Godzilla hiểu được nó là đủ rồi!”

“Nếu Godzilla nghe hiểu, tại sao không bỏ qua con quái kia, trực tiếp giao tiếp với Godzilla?”

“Giao tiếp đòi hỏi hai bên phải ở cùng một tầng cấp, một trình độ. Mà chúng ta trước mặt Godzilla chỉ như bầy kiến. Anh có nói chuyện với kiến không? Anh có nghe được tiếng kiến nói không?”

“Không ai thấy lạ sao con quái kia lại nói tiếng Anh sao?”

Trên con tàu, mọi người tranh cãi ầm ĩ, chỉ có tiến sĩ Trần Lâm lặng lẽ quay về phòng, mở laptop và bắt đầu điên cuồng tra cứu tài liệu, tìm kiếm các ghi chép và truyền thuyết liên quan.

Hôm nay, cô đã nhìn thấy một con rồng...

Đầu mọc gạc hươu, thân mang vảy cá chép, năm móng vuốt, cổ và đuôi dài, dáng như hổ mà lại không phải hổ, uy nghi lẫm liệt, thần thánh tráng lệ, tỏa sáng như mặt trời mặt trăng. Sau lưng nó mọc một đôi cánh kim loại, rực rỡ như cầu vồng chảy.

Chỉ một ánh nhìn, đã đánh thẳng vào linh hồn cô, khiến cô nghẹn họng không nói nên lời.

Là rồng...

Là rồng!

Nó cực kỳ giống thần long trong truyền thuyết Hoa Hạ, nhưng cũng có vài điểm khác biệt. Tỷ như sống lưng nó mọc đầy gai nhọn thay vì bờm ngựa; nó không có râu rồng bay lượn, phần đuôi cũng đặc biệt sắc nhọn.

Dù vậy, cô vẫn tin chắc đó là rồng. Là thần long được ghi chép trong lịch sử Trung Hoa.

Bởi vì, chỉ có chân long chân chính mới mang lại cảm giác “thiêng liêng và trang nghiêm” như vậy — khác hẳn với con Quái Vật Số 0 bị đóng băng ở Nam Cực, Ghidorah. Nó cũng mang hình dáng rồng, nhưng không có khí chất long tộc, chỉ khiến người ta cảm thấy âm u, lạnh lẽo và c.h.ế.t chóc.

Chúng không giống nhau!

Ngón tay cô gõ bàn phím lia lịa, hình ảnh và tư liệu lần lượt hiện ra, Trần Lâm không ngừng lọc lựa, so sánh.

Không biết đã bận rộn bao lâu, cuối cùng cô cũng sắp xếp xong một tập tài liệu về “Ứng Long”, và chia sẻ cho toàn bộ đội ngũ trên tàu.

“Con quái thú màu bạc đó là ‘Ứng Long’, đất nước tôi đã ghi chép về nó từ hàng nghìn năm trước, thậm chí còn có cả bích họa.”

“Ứng Long là thần cai quản mưa gió, cũng là chiến thần đầu tiên trong thần thoại cổ đại. Rất mạnh. Trong lịch sử, Ứng Long đã giúp Huỳnh Đế đánh bại Xi Vưu, và mỗi mùa hạn hán, người ta lại cầu mưa với Ứng Long — mà lần nào cũng linh nghiệm…”

“Nói cách khác, sự hợp tác giữa người và cự thú không phải điều viển vông, mà là lịch sử đang được tái hiện.”

Trần Lâm đập xuống một loạt thần thoại, trình bày rành mạch và hợp lý.

Không hiểu vì sao, cô chẳng muốn dịch Ứng Long thành “Imperial Dragon” hay thứ gì tương tự. Trong lòng, cô không cho rằng từ “Dragon” có thể đại diện cho một “Long” đích thực.

Thế nên cô cứ lặp đi lặp lại cái tên “Ứng Long”, cho đến khi cả nhóm đồng nghiệp đều học được cách phát âm cứng nhắc ấy.

Tuy nhiên, cũng có người không đồng tình. Hắn cho rằng cự thú thuộc về cả thế giới, là sản phẩm của tự nhiên, còn Trần Lâm lại dán mác quốc gia lên nó: “Xin lỗi, Trần, nếu Ứng Long thuộc về Trung Hoa, vậy tại sao nó lại nói tiếng Anh?”

Trần Lâm cười nhạt: “Sống lâu như thế, học thêm một ngoại ngữ thì có gì lạ đâu.”

“...”

“Tôi không có tư tâm gì cả, thưa anh.” Trần Lâm điềm đạm nói, “Anh xem, Ghidorah cũng giống rồng đấy chứ, nhưng tôi có bao giờ nói nó thuộc về ai đâu.”

“Sở dĩ tôi cứ nhắc mãi đến Ứng Long, chủ yếu vì trên thế giới chỉ có mỗi nước tôi ghi chép về nó từ thời tiền sử — đó là sự thật.”

Năm nghìn năm lịch sử có thể khai quật đủ mọi thứ. Trong lĩnh vực nghiên cứu cự thú, cô có ưu thế thiên bẩm. Chỉ cần một quyển Sơn Hải Kinh, cô gần như có thể tra ra mọi chủng loài Titan.

Ví dụ, con rắn vớt lên từ biển là “Minh Xà”, con khỉ to như Kong ở Đảo Đầu Lâu trông giống “Tính Tính”, còn quái vật Balrog Rodan thì lại gần với “Cô Điêu”...

Đáng tiếc, tổ chức Monarch chẳng mấy quan tâm đến Sơn Hải Kinh.

Lúc này, họ chỉ muốn nộp bằng chứng lên Thượng viện — rằng quái thú có thể nói chuyện, có thể giao tiếp — để tìm ra phương pháp chung sống giữa con người và thiên nhiên.

“Liệu mấy nghị sĩ đó có tin không?”

“Không tin cũng phải tin, tôi đăng lên YouTube rồi!”

“Anh phá vỡ quy định rồi, những thứ này không được phép đăng lên mạng xã hội.”

“Một con Ứng Long biết nói chuyện, anh nghĩ tin tức này giấu được bao lâu?” Chẳng sao cả, cùng lắm thì bị kiện, “Cả đời này gặp được nó đã là kỳ tích rồi.”

Assath chẳng quan tâm sự náo loạn của loài người, cô chỉ quan tâm đến bước tiến tiến hóa của bản thân.

Trước khi gặp cái thân hình đồ sộ kia, cô còn khá hài lòng với thể trạng hiện tại; sau khi gặp rồi, cô mới thấy mình yếu ớt, tội nghiệp và bất lực đến mức nào — thế nào cũng phải ăn để lớn đến hàng vạn tấn mới được.

Cô quay lại chỗ ở đã bị tàn phá tan hoang, đơn giản dọn dẹp qua rồi lại ra ngoài săn mồi, ầm ầm một trận đã ăn hết năm tấn thịt.

No căng bụng.

Để tăng tốc trao đổi chất, tích trữ nhiều mỡ hơn, luyện ra cơ bắp vững chắc hơn, Assath bắt đầu điên cuồng rèn luyện, suốt ngày tìm quái vật đánh nhau, ép cho cả lũ quái thú quanh vùng phải bỏ chạy, chẳng con nào dám quay lại.

Bất đắc dĩ, cô đành bay xa hơn để săn mồi, liều lĩnh khiêu khích bất kỳ con nào to hơn mình.

Trong những trận đánh tới tấp, bị đập rồi lại đập lại, trọng lượng của Assath từ từ tăng lên. Có lẽ vì ăn khỏe hơn, cơ thể cô lớn vổng thêm một vòng, đôi cánh cũng dày hơn một lớp, cuối cùng cũng có được dáng vẻ “vững chãi, điềm đạm” khiến cô cực kỳ hài lòng.

Giờ đây, mỗi cú hất tay của cô đã có thể đập cho đám quái vật bay kiểu rắn xoay tít ba bốn vòng. Đợi đến ngày cô có thể một vả đập c.h.ế.t chúng, chắc là thân hình cô cũng đã đạt target.

Để tăng cân, mỗi ngày Assath thức dậy từ mỏ tinh thể, bay sang đầu bên kia săn mồi, đánh cho sạch bách những con nào đến tranh ăn, sau đó chạy băng băng trên thảo nguyên, tìm lũ “sói hoang” hung hãn nhất để solo, cuối cùng bay đến vùng hôi thối, đập cho một đám thằn lằn khổng lồ chỉ còn xương một trận nhừ tử — làm xong thì rửa ráy rồi ngủ, sống cực kỳ kỷ luật.

Tuy nhiên, trong mắt đám quái vật, sự “kỷ luật” đó hoàn toàn là bắt nạt trắng trợn — ai mà rảnh đánh nhau với cô suốt ngày chứ?

Lâu dần, Assath bị cả đám không ưa, chẳng có nổi lấy một người bạn, thậm chí bên cạnh cô còn không có sinh vật cộng sinh nào.

Đám sinh vật dưới lòng đất chỉ dám kính nhi viễn chi với cô, vô hình trung cũng xác lập địa vị “kẻ săn mồi” cho cô. Chúng quá rõ cô là một con điên chuyên gây sự, nếu chẳng may bị cô để mắt tới, không c.h.ế.t cũng mất một lớp da.

Nào hay, chính việc chúng không dám tùy tiện xâm nhập lãnh địa của cô, trên một mức độ nào đó lại càng giúp cô thêm phần thuận lợi.

Trải qua một thời gian tích lũy, sự thay đổi về lượng lại dẫn đến thay đổi chất — Assath bước vào giai đoạn lột xác.

Hôm ấy, lớp vảy dần xám xịt, màng mắt nổi lên lớp da chết, Assath tìm đến một thác nước trong lãnh địa, từ tốn lột bỏ lớp da cũ dưới làn nước chảy xiết.

Cô nghe thấy tiếng “lách cách” phát ra từ xương cốt—đó là âm thanh của sự trưởng thành. Cô chịu đựng cơn đau khi cơ bắp bị kéo giãn—đó là dấu hiệu cơ thể đang lớn lên.

Bản năng không ngừng vắt kiệt tiềm năng, ép cơ thể cô hấp thụ triệt để dưỡng chất từ các quái vật khổng lồ như "Smaug" và "Godzilla", dung hợp gien để tiến hóa không ngừng.

Quá trình này vô cùng đau đớn, cơ thể Assath lập tức kích hoạt cơ chế bảo vệ, cắt đứt mọi cảm giác với thế giới bên ngoài, chẳng bao lâu liền rơi vào trạng thái ngủ say.

Chẳng mấy chốc, lấy cô làm tâm điểm, sức mạnh của băng lặng lẽ lan rộng, đóng băng cả dòng suối, cả thác nước, biến mọi thứ xung quanh thành một mảng trắng xóa phủ sương.

Động vật sẽ rời xa môi trường không phù hợp để sinh tồn, mà rõ ràng, “mùa đông giá rét” chính là một trong số đó.

Việc Assath phong ấn bản thân trong băng thuần túy là phản ứng tự bảo vệ theo bản năng. Nhưng trong mắt các loài động vật, “mùa đông” luôn đồng nghĩa với thiếu thốn và đói khát. Một khi cảm nhận được nhiệt độ ở nơi đây, chúng sẽ không bao giờ bén mảng đến nữa.

Nhờ vậy, Assath đã thuận lợi vượt qua kỳ lột xác.

Hiếm có dịp, lần này cô không mơ thấy những cơn ác mộng kỳ dị. Tựa như sau mỗi lần mạnh lên, những nỗi sợ, những kẻ thù, thậm chí là những oan hồn khó đối phó, đều không thể tiếp cận hay làm xao động được thân thể và linh hồn cô nữa.

Tất cả chúng... đã trở thành dưỡng chất cho cô.

Chừng nửa tháng sau, Assath chui ra từ nơi giá rét, tiện thể thu hồi lớp da cũ và lớp vảy đã tróc.

Như thường lệ, cô phun lửa rồng để làm tan băng ở thác nước, rồi tung cánh bay về phía một hồ lớn, đứng cạnh mặt nước để soi bóng dáng sau khi tiến hóa.

Cô tạm hài lòng với chiều dài cơ thể hiện tại, đã đạt đến 400 feet. Đôi cánh dày thêm gấp đôi, nhưng cô vẫn chưa vừa ý với trọng lượng của bản thân. Có lẽ vì giới hạn di truyền từ loài “cự long”, dù đã tiến hóa, cô cũng chỉ nặng khoảng hai ngàn tấn. Dáng vẻ nhìn thì oai vệ đấy, nhưng còn cách mốc một vạn tấn quá xa.

So với mấy con thú khổng lồ thực sự, cô đúng là như “chó gầy sẩu xương”!

Assath: ...

Gì cũng chịu được, chứ riêng “trọng lượng” thì không thể nhịn! Trọng lượng quá nhẹ sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức chiến đấu!

Assath tức tối bay đi, lại một lần nữa dấn thân vào chuỗi ngày săn mồi, luyện tập, và chiến đấu. Cô thề, nhất định phải nặng đến một vạn tấn! Phải ăn thêm, hôm nay nhất định phải ăn thêm!

Thế là, Assath lại cắm đầu mà ăn, hoàn toàn không hề hay biết, thế giới phía trên mặt đất vì sự xuất hiện của cô mà dấy lên sóng gió ngút trời.

Khi một nhà khoa học bất trị tung ra đoạn video “quái thú biết nói”, khi tổ chức Monarch mạnh tay gỡ bỏ video đó, rồi một tuần sau lại phải thừa nhận nội dung là thật—nhân loại c.h.ế.t lặng trong ba giây, sau đó thì bùng nổ!

Điều bất ngờ hơn nữa là, cộng đồng người Hoa trước nay vốn hướng nội trên mạng xã hội, đột nhiên hóa thành dân “hướng ngoại”, trong vòng hai tiếng đồng hồ liền công phá phần bình luận của tổ chức Monarch, bộc phát ra nhiệt tình chưa từng có.

— “Trời ơi! Là rồng thật kìa! Đúng là chỉ cần sống đủ lâu thì chuyện gì cũng có thể thấy! Là rồng đó!”

— “Tôi đã nói rồi mà, mười hai con giáp có mười một con đều có thật, vì cớ gì riêng rồng lại là bịa đặt? Cuối cùng cũng đợi được ngày này! Người tuổi Thìn bắt đầu ăn mừng thôi!!!”

— “Thế giới càng sống càng kỳ quái, tôi mặc kệ, tôi đến trước nhé! Tín nữ xin rồng thần phù hộ, thi đỗ cao học ạ!!!”

— “Ủa mà không ai tò mò vì sao con rồng lại biết nói tiếng Anh à?”

Trọng tâm hoàn toàn lệch pha. Gần như không ai quan tâm đến vì sao Godzilla và rồng lại xung đột, cũng chẳng ai để ý câu nói kia của rồng có ý nghĩa gì, hay việc một con rồng biết nói có thể mang đến thay đổi gì cho thế giới này.

Tất cả sự chú ý đều đổ dồn vào con rồng. Rồi họ bắt đầu tranh cãi về nguồn gốc của rồng, mở màn cho một cuộc khẩu chiến bùng nổ, cuối cùng lại kết thúc bằng màn "ném ra" năm nghìn năm lịch sử từ cộng đồng người Hoa.

Cùng thời điểm đó, trong hệ thống của tổ chức Monarch, Assath cũng có mã số quái thú riêng.

“Ứng Long, quái thú số 18, cá thể tự do, không xác định khu vực cư trú, độ nguy hiểm cao, sức chiến đấu mạnh. Lần đầu xuất hiện tại vùng biển Venezuela, từng đối đầu với Godzilla, không thể hiện hành vi tấn công con người.”

“Biết nói, có thể sử dụng thành thạo ngôn ngữ loài người, dường như không thể giao tiếp với các quái thú khác, chỉ số thông minh cực cao, là sinh mệnh trí tuệ.”

“Là cầu nối giao tiếp.”

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.