Tái Sinh Thành Khủng Long, Xem Tôi Thăng Cấp Như Thế Nào - Quyển 8: Clash Of The Titans - Chương 152

Cập nhật lúc: 06/09/2025 22:46

Có lẽ vì giữa núi Olympus và nhân gian tồn tại một khoảng lệch múi giờ nhất định, nên trước khi Assath kịp đợi được đám thần linh kéo đến chinh phạt, cô lại đón một vị khách bất ngờ hơn - nữ yêu quái khét tiếng: Medusa.

Chuyện xảy ra vào một ngày trước cơn bão.

Mây đen xám xịt, gió lồng gió lộng, từng đợt sóng biển ầm ầm nối tiếp nhau, gào thét không ngớt.

Không khí ngột ngạt, năng lượng khuấy đảo. Assath nằm phục bên bờ biển, yên lặng chờ đón lễ rửa tội của thiên nhiên, chờ đợi cơn cuồng phong dữ dội quét tới. Không ngờ đúng lúc ấy, trong gió lại truyền tới một mùi hăng của rắn, tiếng vảy lướt trên mặt đất vang lên, càng lúc càng gần.

Cô mở mắt, quay đầu nhìn lại.

Tưởng sẽ thấy một thần linh đến gây sự, không ngờ lại là một nữ yêu thân người đuôi rắn bò ra từ rìa rừng.

Cô ta có làn da màu mật ong, vóc người khỏe khoắn, dung mạo tuyệt mỹ, thoạt trông cũng ra dáng ra gì phết. Chỉ là, cô ta không có tóc và chân, thay vào đó là một mái tóc đầy rắn độc, phần dưới là một chiếc đuôi rắn dài mạnh mẽ.

Không giống người, cũng không giống thần, thứ mùi cô ta toát ra là sự pha trộn của m.á.u thịt và năng lượng ăn được, nhưng Assath không muốn ăn.

Nhờ ơn Tiamat, từ sau khi Assath từng thấy một người phụ nữ thân rắn trong ký ức của cô, cô liền mặc định những sinh vật cùng loại không phải quái vật, cũng không phải thức ăn.

Dù không rõ vì sao lại sinh ra cảm giác này, nhưng cô tin vào trực giác của mình, và không định ăn sinh vật nào có giao diện giống như thế.

Thế nên, dù Medusa đã xâm nhập lãnh địa của cô, trong tình hình hiện tại, nữ yêu tóc rắn này vẫn tạm thời an toàn.

Lấy cơn bão làm phông nền, Medusa bò chậm rãi đến gần Assath. Tới một khoảng cách nhất định, cô ta ngăn bản năng dã thú trong người đang báo động: thêm một bước nữa là xong đời.

Biết điều thì dừng.

Khoảnh khắc tiếp theo, bốn con mắt nhìn nhau, đồng tử rồng đối diện mắt rắn, giữa không khí bỗng nổi lên một luồng sóng ma lực mơ hồ, va chạm rồi tán loạn.

Thấy đối phương hơi sững người, Assath mới giật mình nhận ra đôi mắt cô ta có chứa ma lực, chỉ là vô dụng với cô mà thôi.

Vậy tức là cô ta vừa tấn công cô?

Assath thoáng cau mày, khẽ nhấc đuôi rồng lên, chuẩn bị tặng đối phương một cú quật gãy xương.

Từ trước đến nay, cô luôn đợi kẻ đến tự giới thiệu rồi mới quyết định có nên nói chuyện hay không. Đây là lần đầu tiên cô chủ động lên tiếng, giọng điệu chẳng hề thân thiện:

“Ngươi là ai?”

Medusa siết chặt cây cung trong tay, ngoan ngoãn hành lễ như một con rắn biết điều:

“Ta là Medusa… Rất vinh hạnh được gặp ngài, Thần Long tôn quý.”

Assath lạnh nhạt nói:

“Nếu trên người ngươi không có mùi của họ, thì ngươi đã c.h.ế.t rồi.”

“Họ” ở đây, đương nhiên là chỉ Io và Danaë - hai người đã rời đi để tìm Medusa, cô còn nhớ rõ chuyện này.

Thế mà giờ Medusa lại tự xuất hiện trước mặt cô, còn hai người kia thì chẳng thấy đâu cả. Nếu không phải hởi thở trên người Medusa có dấu vết rõ rệt cho thấy đã ở gần hai người kia khá lâu, Assath đã nghi ngờ cô ta g.i.ế.c họ rồi.

“Họ đâu?”

“Tụt lại phía sau,” Medusa trả lời thành thật. “Chắc còn hai ngày nữa mới đến nơi.”

Nói ngắn gọn là: cô ta bỏ rơi họ để đi trước một bước, chỉ để xem thử “Thần Long vĩ đại” kia rốt cuộc có đáng tin cậy hay không, có xứng để hợp tác và gửi gắm hay không?

“Io thông tuệ, Danaë dũng cảm, họ là hai người phụ nữ đặc biệt nhất mà ta từng gặp.

Thế nhưng cả hai lại vô cùng sùng bái ngài.”

“Còn ta thì không.”

Medusa nói thẳng không chút quanh co, thái độ dứt khoát. Từ khi thoát khỏi ngục tối ở Địa phủ, được trở lại dưới ánh mặt trời, cô dần dần vứt bỏ thói quen của rắn, trở về với bản tính ban đầu.

Trước khi tha hóa, cô từng là một người phụ nữ tươi sáng rạng ngời cho đến khi bị Poseidon cưỡng đoạt…

“Ta cần phải tự mình nhìn thấy, tự mình trải nghiệm, tự mình khảo nghiệm thì mới có thể tin tưởng ngài.”

Tóc rắn của Medusa xòe rộng ra, đồng tử dọc dựng đứng, khóe môi lộ ra răng nanh sắc nhọn:

“Họ không quan tâm ngài là nam hay nữ còn ta thì có.”

“Nếu ngài không giống chúng ta, vậy thì sau khi ngài g.i.ế.c thần và trở thành Thần Vương, ngài có gì khác Zeus?”

Medusa cho rằng không khác gì cả.

Chẳng qua là đổi một người đàn ông khác lên làm vua, bản chất chẳng có chút thay đổi.

Phụ nữ vẫn sẽ bị cưỡng hiếp, như cô.

Vẫn bị nguyền rủa, như Io.

Vẫn bị lừa dối và ép sinh con, như Danaë…

Trong khi kẻ phạm tội thì lại không bao giờ bị trừng phạt, còn được che chở, dung túng hết lần này đến lần khác.

“Ta chán ngấy rồi!”

Medusa gằn từng tiếng:

“Ta không tin bất kỳ người đàn ông nào nữa dù là người, là thần, hay thậm chí là một con thú mang hình hài nam giới. Vậy nên ta phải gặp ngài trước, bởi nếu ngài thật sự là ‘đàn ông’, thì ngay khi nhìn vào mắt ta, ngài sẽ hóa đá.”

Lời nguyền “hóa đá” là cái giá Medusa phải trả sau khi bị thần linh làm nhục.

Nhưng không rõ là do một tia nhân từ của thần, hay vì tâm tính của Medusa khiến lời nguyền biến dị, hiệu quả của nó chỉ áp dụng lên đàn ông, không g.i.ế.c phụ nữ.

Thế nên, ở một mức độ nào đó, Medusa rất tận hưởng năng lực này. Nó là sức mạnh cũng là sự trả thù.

Cô từng vô số lần mơ tưởng cảnh mình đối mặt với Poseidon, biến hắn thành tượng đá rồi đập nát bằng chính cái đuôi rắn của mình.

Nhưng thực tế, cô lại bị giam trong Minh Phủ Styx, trở thành công cụ g.i.ế.c người cho Hades.

Nếu không có Danaë dùng kiếm phá phong ấn, nếu không có Io dẫn họ vượt ngục, cô e là cả đời cũng chẳng thấy lại ánh mặt trời, càng khỏi nói đến báo thù.

Nhưng số phận cuối cùng cũng mỉm cười với cô…

Có điều, bị giam lâu quá cũng khiến Medusa mắc chứng bệnh tâm thần. Lúc này cô quẫy mạnh đuôi, phát ra một tiếng rít đầy say mê:

“Còn ngài… Thần Long tôn quý của ta… Ngài thật sự thỏa mãn tất cả những tiêu chuẩn ta từng mơ ước về một Thần Vương… Ngài chính là chân chủ mà số phận đã ban cho ta!”

Assath: …

“Nhưng,” cô nhướn mày, giọng lạnh đi,

“Đó cũng không phải lý do để ngươi tấn công ta.”

Không phải Assath không có sự đồng cảm hay lòng trắc ẩn, chỉ là… rất ít. Cô luôn lý trí đến mức đáng sợ, không bao giờ cho phép bất kỳ ai xâm phạm lợi ích của mình, dù với bất kỳ lý do nào.

 “Medusa, ngươi có yêu cầu đối với Thần Vương, điều đó chẳng có gì sai,” cô trầm giọng, “nhưng ta cũng có yêu cầu với những kẻ đi theo mình, cũng chẳng có gì sai cả.”

Ngươi đã hoàn tất phép thử dành cho ta. Vậy bây giờ, đến lượt ta thử thách ngươi.

 “Nhớ kỹ,” Assath lạnh lùng nói, “đừng bao giờ tự ý thử thách người khác, đặc biệt là kẻ mạnh hơn ngươi. Đó là sự khiêu khích, và ngươi phải trả giá.”

Lời vừa dứt, chiếc đuôi dài của cô vụt ra không chút lưu tình, quật thẳng vào người Medusa, đánh cô ta bay thẳng ra xa, “Ầm” một tiếng, đập vào đám đá ngầm ven biển.

Ngửi thấy mùi m.á.u tươi mới, Assath biết chắc đối phương nửa ngày cũng không bò dậy nổi, nên chẳng buồn liếc lại.

Medusa quả thực là một kẻ mạnh có cá tính. Mục đích rõ ràng, chủ kiến rõ rệt, tư duy mạch lạc… nhưng từ đầu đã sai.

Sai lầm lớn nhất chính là: bỏ rơi đồng đội, một mình xông lên tiền tuyến. Đã thế còn dám khiêu khích một kẻ mạnh hơn. Hành vi tách đoàn tự tiện hành động này chẳng khác nào "heo đồng đội" mang trứng Alien lên tàu, xứng đáng bị dạy dỗ một trận.

Việc Io và Danaë có thể tìm được cô chứng tỏ họ đã thực sự trở thành đồng đội đáng tin cậy.

Còn Medusa thì sao? Vứt họ lại phía sau, đơn thân xông pha. Điều đó cho thấy, trong lòng cô ta chỉ có hận thù, không có niềm tin.

Assath từng trải, đã sống rất lâu và chẳng nhận bừa ai làm đồng bạn. Io và Danaë thì tạm chấp nhận được. Còn Medusa thì cần phải mài giũa. Nếu sau này cô ta vẫn không hiểu ra điều gì, thì trước khi gây họa, Assath sẽ ra tay trước.

May mắn thay, Medusa không phải là kẻ có tâm tính xấu.

Sau khi tỉnh lại, cô ta đã điều chỉnh thái độ, tắm trong một cơn bão lớn, học được cách chờ đợi và biết tự kiểm điểm.

Hai ngày sau, Io và Danaë đến bờ biển. Ban đầu họ có chút oán trách Medusa, nhưng khi thấy cô ta m.á.u me đầy mình, xương đuôi gãy nát, cuối cùng chỉ thở dài.

Bọn họ đều từng chịu khổ dưới tay thần linh, đều là những kẻ cầm vũ khí diệt thần, ai chẳng là một con người ngoan cố đến tận xương tủy?

Io nhẹ giọng hỏi:

 “Thần Long, mong là cô ta không làm phiền đến ngài…”

Assath: “Tạm được.”

 “Hả?”

 “Khả năng của cô ta.” Assath đánh giá khá cao sức hồi phục và lời nguyền trên người Medusa. “Các ngươi có thể mang cô ta đi săn thần linh.”

Medusa bị nguyền thành yêu nữ, đồng nghĩa với việc có khả năng g.i.ế.c thần.

Nhưng Io và Danaë là con người. Họ không có sức mạnh thần thánh, ngược lại còn rất dễ bị bắt sống, trở thành gánh nặng.

Muốn g.i.ế.c thần, cần chuẩn bị đầy đủ.

Io thấp giọng:

 “Lời nguyền trên người tôi không cho tôi sức mạnh. Con người lại không thể sử dụng vũ khí của thần… Tôi… g.i.ế.c không nổi thần linh.”

 “Trừ phi mượn sức mạnh của thần.” Danaë tiếp lời. “Nhưng chẳng có thần nào ban sức mạnh diệt thần cho loài người… ngoại trừ Thần Âm Phủ – Hades – kẻ ưa thu hoạch sinh mệnh.”

 “Nhưng chúng ta đã mang theo Medusa, coi như đã đắc tội với Hades rồi. Hắn sẽ không bao giờ cho chúng ta thêm sức mạnh.”

Assath đã hiểu. Thảo nào loài người bị đàn áp ngàn năm vẫn không dám phản kháng. Thì ra là “không có vũ khí nào thuận tay”!

Con người không có thần lực, không dùng được thần khí. Vậy thì những món vũ khí cô cướp được từ Triton hay Ares đều vô dụng. Dù Danaë có khỏe đến mấy, cũng chẳng g.i.ế.c nổi một vị thần.

Khó nhằn thật.

Nhưng… thần lực là gì?

Thần linh vốn là hiện thân của năng lượng tự nhiên, vậy thần lực cũng là một dạng năng lượng tự nhiên. Mà đã là năng lượng tự nhiên, ắt sẽ có vật tương khắc.

Ví dụ?

Dầu diesel gây ô nhiễm biển cả, pin hủy hoại đất đai, năng lượng hạt nhân phá hủy môi trường.

Theo những gì Assath học được ở Pacific Rim, những thứ nhân tạo có thể gây hại cho tự nhiên.

Thậm chí có loại ô nhiễm phải mất hàng nghìn năm để tự nhiên xử lý, như nước thải phóng xạ chẳng hạn.

Tương tự, vật nhân tạo nếu đạt đến trình độ nhất định, hoàn toàn có thể gây tổn thương cho thần linh.

Và rất đúng lúc - cô có trong tay một thứ “vũ khí mới” dành cho loài người.

Assath nhìn ba người, nhẹ giọng:

 “Muốn trở thành kẻ diệt thần thực sự không?”

 “Muốn!”

 “Dù có c.h.ế.t cũng không hối hận?”

 “Có gì mà sợ chết?” Họ cười, rồi lại mất đi nụ cười. “Mỗi ngày sống như địa ngục, sống còn tệ hơn chết.”

Đủ rồi. 

Hãy để bi kịch chấm dứt tại thế hệ này.

Giống như thế hệ thần đầu tiên biến mất, thế hệ Titan thứ hai bị phong ấn, thì thế hệ thần thứ ba cũng nên rút khỏi ngôi vị thống trị.

Xưa nay, luôn là thần cần con người, chứ không phải con người cần thần.

Assath không giữ lại cho riêng mình. 

Dù sao cô cũng không phải người, không sử dụng được, bình thường chỉ để trưng bày là cùng.

Cô lấy từ quả cầu không gian ra món quà mà loài người từng tặng mình, một cỗ giáp chiến đấu cao lớn màu bạc, rồi cho phép Io và Danaë điều khiển nó.

Giữa ánh mắt chấn động của hai người và một nữ yêu, Assath thản nhiên nói:

 “Đây là vũ khí diệt thần dành cho con người - Giáp Chiến.”

 “Tên nó là Bình Minh Nhân Loại, cũng gọi là Prometheus, nghĩa là ngọn lửa vĩnh viễn không tắt.”

 “Leo lên đi, điều khiển nó… Tự do mà các ngươi mong muốn, chỉ có thể khai sinh giữa chiến tranh.”

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.