Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy? - Chương 100: Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?

Cập nhật lúc: 21/09/2025 03:19

"Muội nói không can hệ chính là không can hệ!"

Bạo phát trong lòng Lâm Tư Niệm đột nhiên xông lên, vừa nghĩ đến sau này Tạ Thiếu Ly sẽ bị nàng liên lụy nàng liền không khống chế được sự nóng nảy này. Tạng phủ co rút từng trận, cổ hỏng xộc lên mùi tanh, nàng biết bản thân đã không khống chế được nữa...

Tất cả lớp ngụy trang ấm áp trong nhát mắt tan vỡ, để lộ ra sự âm ngoan độc ác của nàng. Lâm Tư Niệm vỗ mạnh lên án kỷ, lạnh lùng nói: "Huynh đi đi, muội không muốn nhìn thấy huynh nữa!"

Án kỷ làm bằng gỗ quý vang lên một tiếng rắc rồi lập tức nứt ra một đường.

"Muội..." Tạ Thiếu Ly giật mình, không lùi mà tiến tới, vươn tau muốn xem mạch của nàng.

Lâm Tư Niệm hất tay y ra, cắn răng nói: "Lập tức! Nhanh chóng! Ra ngoài!"

Nói xong, nàng để Tạ Thiếu Ly ở lại vội vàng chạy vào phòng, vừa mới đóng cửa, nàng liền dựa vào cửa dần trượt xuống, giữa răng môi tràn ra m.á.u tươi.

Mặt Lâm Tư Niệm tái nhợt, lấy ra một bình thuốc trong túi áo, đổ ra hai viên thuốc ném vào miệng, cũng không cần nước, cứ khô khan cắn nuốt vào bụng, dẫn đến một trận ho khan dữ dội.

Không biết qua bao lâu, tạng phủ bỏng rát cũng dần dần bình ổn, nàng tức giận phất tay áp, khiến toàn bộ đồ sứ trong phòng đều rơi xuống đất, phá ra từng tiếng vỡ nát khiến kẻ khác phải run rẫy. Nàng vô cùng khó chịu, chỉ cần nghĩ đến ánh mắt lo lắng đầy đau khổ kia của Tạ Thiếu Ly, lòng nàng liền đau như cắt. Nàng nhanh chóng muốn phát tiết, muốn đ.â.m thủng bầu trời u ám này.

Không biết qua bao lâu, bạo phong trong phòng dần yên ổn.

Lâm Tư Niệm quỳ trong phòng đầy mảnh sứ vỡ, úp mặt vào trong hai cánh tay. Nàng biết vì luyện công uống những loại thuốc kia, tính tình mình đã thay đổi rất lớn, tất cả mọi người và mọi việc trong mắt nàng đều giống như đeo lên một chiếc mặt nạ độc ác, nàng không thể khống chế bản thân...

Nhưng nàng không thể quay đầu được nữa, vừa một ngày không luyện công uống thuốc, nhục cốt cả người nàng giống như bị hàng ngàn con trung trùng gặm nhắm, phát tác mỗi lúc càng hung hiểm.

Nàng không muốn để Tạ Thiếu Ly thấy bộ dáng bản thân ghê tởm như vậy, nhưng cuối cùng, bản thân vẫn tổn thương y.

Cánh cửa bị người nhẹ nhàng đẩy ra, tiếng Thanh Linh thấp thỏm vang lên, nàng nói: "Phu, phu nhân, Thế tử gia đã đi rồi."

Lâm Tư Niệm gói mình trong góc tối tăm, không hề đáp trả.

Thanh Linh suy nghĩ một lát rồi lại nói: "Thế tử bảo người phải bảo trọng thân thể, hôm khác ngài ấy lại đến thăm người."

Lâm Tư Niệm đau khổ nhắm mắt lại.

Tháng 3 là tháng sinh sôi nảy nở.

Hoa đào trong Lâm phủ đã nở gần hết, những cành non xanh biếc bắt đầu nảy mầm. Thanh Linh ra ngoài mua thức ăn trở về, vừa vào cửa phủ đã nghe thấy tiếng gió vút qua trên đỉnh đầu, sau đó một con chim c.h.ế.t rơi thẳng xuống trong giỏ thức ăn của nàng.

Con chim bị một mũi tên xuyên qua thân, không cần nói, chắc chắn là phu nhân lại đang luyện cung.

Thanh Linh cố nén sợ hai, dùng hai ngón tay cầm cánh con chim đầu xanh kia lên ném xuống dưới táng cây đào chôn lại.

Đi tiếp thêm vài bước, xuyên qua đình viện, quả nhiên nhìn thấy phía sau những cành đào thưa thớt, Lâm Tư Niệm đang giương cung, ba mũi tên cùng một lúc bay đi, ba con chim sẻ rơi xuống trên nóc nhà, mang theo vài miếng gạch ngói rơi xuống, vừa vặn lại rơi xuống chân Thanh Linh.

Lần này Thanh Linh không nhịn được nữa, hoảng sợ bỏ chạy, vẻ mặt đưa đám nói: "Phu nhân tha cho nô tỳ đi!"

Lâm Tư Niệm lười biếng thu cung, lộ ra ý cười chọc ghẹo, hỏi: "Hay không?"

"Cái gì?" Thanh Linh chưa hiểu.

Lâm Tư Niệm một thân tay buộc áo bào, kéo cung đứng dưới mái hiên, lười biếng cười: "Tiếng con mồi mất mạng dưới cung tiễn của ta."

"..." Thanh Linh rùng mình một cái.

Lại thấy Lâm Tư Niệm tâm trạng rất tốt, Thanh Linh liền nhấc váy bước qua đám chim c.h.ế.t kia, do dự hồi lâu mới cẩn thận nói: "Phu nhân, người đã hơn nửa tháng không hồi phủ rồi, ít nhất cũng nên đi thăm Thế tử gia một chút chứ."

Gần đây Lâm Tư Niệm không còn phát tác nữa, vì vậy tâm trạng cũng ổn định hơn, thấy Thanh Linh nhắc đến Tạ Thiếu Ly, nàng cũng không tức giận, chỉ cười nhạt: "Trở về làm gì, về rồi cãi nhau với y?"

"Nhưng hôm nay là sinh thần của Thế tử gia mà!" Thanh Linh cẩn thận liếc nhìn sắc mặt Lâm Tư Niệm, yếu ớt nói: "Nghe quản gia nói, Thế tử gian uống rượu hơn nửa ngày, khuyên thế nào cũng không nghe, nhất định là đang nhớ phu nhân! Thế tử gia luôn nghe nói người mà."

Nghe đến đây, bàn tay đang kéo cũng của Lâm Tư Niệm liền ngừng lại.

Nàng trầm mặc hồi lâu, cảm thấy hôm nay b.ắ.n chim cũng không có gì thú vị, liền vui vẻ chậm rãi thu cung lại, nói: "Không chơi nữa, ta ra ngoài một lát."

Dứt lời, nàng đến chuồng ngựa dắt ra một con, nhảy lên yên ngựa chạy ra khỏi Lâm phủ.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.