Tận Thế Nhặt Rác: Tôi Biến Phế Phẩm Thành Bảo Bối, Ung Dung Nằm Thắng - Chương 129: Thế Giới Cực Hàn (34)

Cập nhật lúc: 25/12/2025 05:55

Hố tuyết rất lớn, cho dù có nhét sạch không gian của mình, Lâm Sơ cũng không thể mang hết chỗ thức ăn này đi.

Vì thế cô chỉ có thể chọn lọc lấy những thứ ít “nặng mùi” nhất.

Mùi rất nồng, cô phải đeo tận mấy lớp khẩu trang mới đỡ được đôi chút.

Dù vậy, đứng cạnh hố tuyết lâu vẫn khiến cô chóng mặt buồn nôn.

Cô cố ý dọn trống balo không gian và một chiếc rương đựng phần thưởng lấy được từ hệ thống, nhét toàn bộ đám thực phẩm cháy thành than kia vào trong.

Đến khi nhồi đầy balo và một chiếc rương cô mới dừng tay, đóng nắp rương rồi thu vào không gian.

Đây là lương thực dự trữ chiến lược của cô. Không đến mức đường cùng, cô chắc chắn sẽ không động vào. Còn nếu thật sự tuyệt đường, ai thèm quản nó là gì, có thể bỏ bụng được là tốt lắm rồi.

Giải quyết xong đống thức ăn trong hố tuyết, Lâm Sơ lại đi một vòng quanh mấy ngôi nhà còn lại trong làng, cuối cùng tìm được hai con heo c.h.ế.t cóng và hơn chục con gà vịt bị đông cứng.

Có vẻ như số đồ này cũng được tịch thu tập trung, nhưng chưa kịp xử lý.

Lâm Sơ lập tức nhét hết gia súc gia cầm c.h.ế.t vào không gian.

Khi cô quay về kho lớn nơi mười lăm người sống sót đang nằm, Dương Thiên Thiên cùng bốn người ở lại xử lý t.h.i t.h.ể lão Dương cũng đã đến đủ.

Thấy cô trở lại, trên gương mặt vốn trầm lặng của Dương Thiên Thiên hiện lên một nụ cười.

“Chị Lâm Sơ, tiếp theo chị cũng định đến khu trú ẩn phải không? Hay là chị đi cùng tụi em đến Hải Thành đi.”

Ý nghĩ của Dương Thiên Thiên rất đơn giản: khu trú ẩn gần nhất hiện tại chính là Hải Thành. Nếu chị Lâm Sơ cũng muốn đến đó, vậy thì cùng lên đường chẳng phải sẽ tốt hơn sao?

Sau khi liên tiếp mất đi bố mẹ, Dương Thiên Thiên mới nhận ra mỗi người bên cạnh mình đều quý giá biết bao. Cô ấy chỉ mong mọi người có thể ở bên nhau.

Nghe cô ấy nói xong, Lâm Sơ mỉm cười liếc nhìn Dương Chi Hằng: “Anh trai của em chưa nói sao? Chị có việc phải đi Diên Thành.”

Dương Thiên Thiên lập tức nhìn anh trai mình. Mặt Dương Chi Hằng thoáng hiện sự lúng túng.

Những chuyện xảy ra ban nãy, anh đều nhìn thấy hết. Anh phát hiện cách hành xử của Lâm Sơ hoàn toàn khác biệt với đám ký sinh thể mà họ từng gặp.

Lúc cô không có mặt, Chu Nhược Tình và dì Thư đã kể lại chuyện Lâm Sơ một mình đ.á.n.h ký sinh thể cứu người trong làng cho họ nghe.

Trên đường đi, họ cũng nhìn thấy đống t.h.i t.h.ể bị mở sọ nằm la liệt dưới đất.

Nếu nói một người như vậy là ký sinh trùng… thì cô sẽ được lợi gì?

Dương Chi Hằng từ nhỏ đã học giỏi, thuận lợi đỗ vào trường đại học top đầu, là con nhà người ta chính hiệu. Vậy mà giờ anh cũng không đoán được suy nghĩ của Lâm Sơ.

“Thật ra…” Triệu Thư Nhiễm ở bên cạnh cân nhắc một chút rồi lên tiếng, “Người mà cô đang tìm vốn dĩ ở Hải Thành. Lần trước ở trạm xăng, chúng tôi chưa hiểu rõ cô nên mới cố ý giấu diếm. Là chúng tôi sai. Xin lỗi.”

Cô ấy cũng đã suy nghĩ kỹ về khả năng Lâm Sơ là ký sinh trùng cấp cao giả trang để lừa họ.

Nhưng sau khi chứng kiến thủ đoạn của cô, cô ấy dần gạt bỏ khả năng đó.

Tác phong của Lâm Sơ rất dứt khoát, nếu thật sự muốn biết điều gì, hoàn toàn có thể dùng vũ lực uy hiếp, không cần phải diễn một vở kịch vô nghĩa với họ.

Nghe Triệu Thư Nhiễm nói ra vị trí thật sự của tiến sĩ Kiều, Dương Chi Hằng cũng không ngăn cản.

Đây là chuyện họ đã bàn kỹ trên đường đi. Lâm Sơ đã cứu họ, ân tình lớn như vậy, họ không thể lấy oán trả ơn được.

Ánh mắt Lâm Sơ lướt qua Dương Chi Hằng và Triệu Thư Nhiễm một vòng, rồi gật đầu.

“Đã vậy thì tôi cũng đến Hải Thành xem sao.”

Nghe vậy, Dương Thiên Thiên nở nụ cười rạng rỡ, ngay cả Chu Nhược Tình cũng hiếm khi cong khóe môi.

Còn Dương Chi Hằng và Triệu Thư Nhiễm trong lòng lại dâng lên một cảm giác kỳ quái khó nói thành lời. Họ luôn cảm thấy đối phương tiếp nhận sự thật này… quá nhanh, cứ như…

Vốn dĩ đã biết từ trước vậy.

“Nhưng nếu chúng ta đi hết, những người này làm sao?” Triệu Văn Hưng, người ít nói nhất, bây giờ mới lên tiếng.

Thấy ông chỉ đám người vẫn chưa tỉnh dưới đất, mọi người đều im lặng một lúc.

Đặc biệt là Dương Chi Hằng và Triệu Thư Nhiễm, họ biết rõ những người này tỉnh lại có thể sẽ đối mặt với tình trạng gì.

Đại não bị gặm nhấm, trường hợp tốt nhất cũng chỉ như Chu Nhược Tình, chân tay hơi bất tiện nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo.

Kém lý tưởng hơn thì như mẹ Chu Nhược Tình, tỉnh táo nhưng liệt nửa người, hoặc như bố Dương Chí Thành, tay chân lành lặn nhưng mất đi một phần ký ức.

“Nhiều người như vậy chúng ta không thể mang theo. Đợi họ tỉnh, chúng ta để lại cho họ ít thức ăn, dặn dò vài câu, còn lại… đợi đến Hải Thành rồi giao cho chính phủ xử lý vậy.” 

Đây là đề nghị của Dương Chi Hằng.

Anh và Triệu Thư Nhiễm hiện đều là nghiên cứu viên của nhà nước, tuy không có thực quyền lớn, nhưng nói vài câu với bên trên vẫn được.

Mọi người đều đồng ý.

Thấy họ đã có kế hoạch, Lâm Sơ cũng không nán lại lâu.

“Mọi người ở đây đợi họ tỉnh. Tôi còn việc gấp, đi trước một bước.”

Dù không nỡ, nhưng ngay cả Dương Thiên Thiên còn nhỏ tuổi cũng hiểu. Lâm Sơ vốn là người độc lai độc vãng, có thể cứu họ đã là rất tốt rồi. Họ không thể đòi hỏi cô phải đi cùng mình.

Thế là mọi người chỉ dặn cô đường đi cẩn thận, chú ý an toàn, đến Hải Thành sẽ gặp lại. Triệu Thư Nhiễm còn lo cô không tìm được khu trú ẩn Hải Thành, đặc biệt vẽ cho cô một tấm bản đồ đơn giản.

Lâm Sơ cảm ơn Triệu Thư Nhiễm, cầm bản đồ rời đi.

Ra đến đường lớn, Lâm Sơ thấy xe của Dương Chi Hằng đã được dời ra ven đường, chắc là sợ chắn lối xe sau.

Cô đi đến vị trí cất nhà xe của mình, lấy xe ra, tiếp tục lái về phía trước.

Cô vốn cẩn thận thành thói. Sở dĩ phải đến chỗ cũ mới lấy xe ra là vì trên tuyết lưu lại dấu vết, mà thời tiết thay đổi cô không đoán được. Chỉ cần trời chưa đổ tuyết, vết bánh xe của cô vẫn sẽ còn đó.

Sắp đến Hải Thành rồi, nhiệm vụ ẩn của cô vẫn chưa hoàn thành, cô không muốn bị người ta phát hiện dấu xe của mình đột nhiên biến mất ở một chỗ, rồi lại xuất hiện ở chỗ khác.

Làng nhỏ cách Hải Thành đã rất gần, Lâm Sơ lái xe thêm một tiếng nữa là đã vào được Hải Thành.

Vào đến Hải Thành rồi cô mới hiểu vì sao Triệu Thư Nhiễm phải vẽ bản đồ đơn giản cho mình.

Hải Thành quá lớn, mà khu trú ẩn Hải Thành chỉ là một hầm tránh b.o.m ngầm. Nếu không có bản đồ Triệu Thư Nhiễm vẽ, cô phải lần mò từng chỗ một, chắc chắn sẽ mất rất nhiều thời gian.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.