Tận Thế Nhặt Rác: Tôi Biến Phế Phẩm Thành Bảo Bối, Ung Dung Nằm Thắng - Chương 166: Thế Giới Cực Hàn (71)
Cập nhật lúc: 25/12/2025 06:03
Vào ngày thứ ba sau khi tiến sĩ Kiều được cứu, Khương Đàn rời đi.
Chị xin từ chức với đội trưởng an ninh, nói rằng mình còn người thân ở một thành phố khác, cần phải đi tìm.
Dù đội trưởng cố níu kéo thế nào, Khương Đàn cũng không đổi ý.
Nghiên cứu của tiến sĩ Kiều đã sắp thành công, nhanh đến mức ngay cả Lâm Sơ cũng lờ mờ đoán được, kỹ năng thiên phú của bà ấy chắc hẳn có liên quan đến thứ t.h.u.ố.c kia.
Ban đầu cô còn định đưa ống tiêm chữa trị mà Bạch Vi đã cho mình để làm mẫu nghiên cứu, nhưng giờ xem ra không cần thiết nữa.
Chỉ tiếc là trước khi Khương Đàn rời đi, nghiên cứu của tiến sĩ Kiều vẫn chưa kịp bước vào giai đoạn sản xuất hàng loạt, vậy nên chị ấy không thể nhận được phần thưởng của nhiệm vụ ẩn.
Có vẻ như Khương Đàn đã nhìn thấu suy nghĩ của Lâm Sơ.
Đứng trước cửa sau khu trú ẩn, Khương Đàn ôm chặt lấy Lâm Sơ: “Đừng tiếc cho chị. Tiến sĩ Kiều đã bù lại cho chị rồi, chuyến này chị lời to.”
Lâm Sơ rất ít khi có tiếp xúc thân mật với người khác. Dù hơi không quen, nhưng nghĩ rằng đây có thể là lần cuối gặp Khương Đàn, cô vẫn cứng ngắc để chị ấy ôm mình thêm một lát.
“Lâm Sơ, chị là Khương Đàn, quân nhân từ thành phố J của Hoa Quốc. Rất vui được biết em. Chúc em bình an, hy vọng có ngày gặp lại em.”
Nói xong, chị ấy vỗ nhẹ lưng Lâm Sơ, quay người dùng mống mắt mở cánh cửa nặng nề trước mặt. Sau đó chị vẫy tay về phía sau rồi sải bước rời đi.
Quân nhân thành phố J của Hoa Quốc…
Không hiểu vì sao, lời nói đó khiến Lâm Sơ cảm thấy có ẩn ý.
Người cô từng gặp trong thế giới tang thi, Vu Hồng Phi, cũng là quân nhân.
Dù không thể chắc chắn anh ta và Khương Đàn có đến từ cùng một thế giới hay không, nhưng Lâm Sơ gần như có thể khẳng định Khương Đàn và mình là người của cùng một thế giới.
Thêm nữa, Khương Đàn, Hứa Hướng Thần và tiến sĩ Kiều vốn đã quen biết từ trước…
Từng manh mối chồng lên nhau.
Ngay khi Lâm Sơ còn đang ngẫm nghĩ, thì Hứa Hướng Thần mới thong thả đi tới.
Thấy cánh cửa sau đã đóng lại, anh bất lực lắc đầu: “Cô ấy thật gấp gáp. Cũng không biết lần sau gặp lại sẽ là khi nào.”
Lâm Sơ không đáp.
Bọn họ đều hiểu rằng, trong vô hạn tận thế này, các thế giới sau sẽ càng lúc càng khắc nghiệt. Mỗi ngày sống ở đây đều là l.i.ế.m m.á.u trên lưỡi dao.
Còn có thể gặp nhau lần nữa hay không, ai mà biết chắc?
Ngày thứ hai sau khi Khương Đàn rời đi, tiến sĩ Kiều thành công điều chế ra loại t.h.u.ố.c có thể khôi phục não bộ sau khi bị gặm nhấm.
Khi thí nghiệm thể đầu tiên uống thuốc, bộ não đang bị ăn mòn của anh ta trong vòng năm tiếng từ từ hồi phục hoàn chỉnh. Tiếng hò reo vang lên khắp phòng thí nghiệm.
Lâm Sơ và Hứa Hướng Thần đứng xem náo nhiệt cũng nở nụ cười.
Đây là hy vọng của thế giới này.
Dù họ không thuộc về nơi đây, nhưng ánh sáng hy vọng ấy vẫn làm họ rung động.
Sản xuất hàng loạt đòi hỏi một lượng tài nguyên khổng lồ, chỉ dựa vào khu trú ẩn Hải Thành là không thể. Chỉ huy Hải Thành đã phát ra lời kêu gọi trên toàn quốc.
Hôm sau đã có trực thăng chở nguyên liệu cần thiết đến.
Lô 2000 liều t.h.u.ố.c đầu tiên hoàn thành, tiến sĩ Kiều lập tức phân phát cho những người bị Takayama Ryoko giam giữ.
Phần còn lại sẽ được gửi trả như vật tư hỗ trợ cho các căn cứ đã viện trợ.
Cùng với thuốc, phương pháp điều chế và dữ liệu phục hồi của hàng trăm thực nghiệm thể cũng được gửi đến các khu trú ẩn trên toàn quốc.
Chỉ một buổi sáng sau khi phương pháp điều chế được gửi đi, hệ thống của Lâm Sơ vang lên.
[Nhiệm vụ ẩn: Hỗ trợ tiến sĩ Kiều điều chế t.h.u.ố.c phục hồi tế bào não người đã sản xuất được 5000 liều. Nhiệm vụ hoàn thành. Phần thưởng 600 điểm tích phân đã được gửi.]
Huy động sức mạnh của toàn bộ quốc gia, hiệu suất quả nhiên cao đáng kinh ngạc.
Trong phòng của tiến sĩ Kiều, bốn người đều nở nụ cười hài lòng.
“Xong nhiệm vụ ẩn rồi. Tiếp theo mọi người định làm gì?”
Phùng Soái vui như trúng xổ số, mặt mũi rạng rỡ.
Hứa Hướng Thần nhìn đồng hồ treo tường: “Hai tiếng nữa tôi sẽ tiến hành kết toán thế giới.”
Anh vào muộn hơn Khương Đàn mấy ngày. Tưởng đâu cũng không đợi được t.h.u.ố.c sản xuất hàng loạt, không ngờ tiến sĩ Kiều quá xuất sắc, vừa kịp nghiên cứu, vừa thuyết phục được chỉ huy chia sẻ công thức, giúp anh kịp lấy 600 điểm tích phân.
Nghe nói anh sắp rời thế giới, Phùng Soái chép miệng: “Tôi nghe nói ngày mai đội an ninh sẽ ra ngoài cứu những người bị dính tuyết nhưng chưa bị ký sinh. Tôi còn định rủ mọi người đi quét luôn nhiệm vụ tuyết trùng.”
Hứa Hướng Thần mỉm cười bình thản: “Nhiệm vụ của tôi gần như xong hết rồi. Hai người đi đi.”
Lâm Sơ nhìn bảng trạng thái hệ thống của mình. Hôm nay là ngày thứ 24 ở thế giới cực hàn.
Cô đã nộp 42 tuyết trùng. Còn 8 con nữa là đủ giới hạn nhiệm vụ.
Hoạt động phân phát t.h.u.ố.c cô chắc chắn sẽ đăng ký, nhưng cô định quét đủ nhiệm vụ là dừng.
Ký sinh thể cấp cao có khả năng điều khiển băng hôm trước khiến cô có cảm giác bất an.
Nếu thật sự có điều gì bất thường xảy ra, thì 160 điểm nhiệm vụ hằng ngày kia, cô đành từ bỏ.
Sau khi xác nhận sẽ cùng Phùng Soái tham gia phát thuốc, ba người đồng loạt nhìn sang tiến sĩ Kiều.
Ba người họ đều là người làm nhiệm vụ vào thế giới này theo quy trình bình thường, dù quá trình đầy biến cố, nhưng vẫn đi đúng lộ trình.
Nhưng tiến sĩ Kiều thì không. Bà chỉ là người đi du lịch, rồi bị cuốn vào thế giới này vì thiên tai tới sớm hơn dự kiến.
Bà không có nhiệm vụ thường ngày như họ, chỉ có một nhiệm vụ duy nhất là điều chế thuốc.
Giờ t.h.u.ố.c đã có, sản xuất hàng loạt cũng hoàn thành, vậy còn tiến sĩ Kiều thì sao? Bà cũng sẽ rời thế giới này chứ?
Tiến sĩ Kiều đang ngẩn người, đến khi phản ứng lại thì thấy ba đôi mắt đang nhìn mình.
Bà mở miệng, cuối cùng chỉ thở dài: “Hệ thống đã gửi nhiệm vụ mới cho tôi.”
“Nhiệm vụ mới? Ý gì? Hệ thống này lật lọng không cho bà đi à?” Phùng Soái bật dậy.
Thấy hắn lại kích động, tiến sĩ Kiều vội xua tay: “Không phải vậy.”
“Hệ thống đưa cho tôi hai lựa chọn. Một là hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên rồi rời khỏi thế giới này. Hai là ở lại, nghiên cứu t.h.u.ố.c có thể đảo ngược tình trạng ký sinh.”
Ba người sững sờ, nhìn nhau.
Rồi ba giọng nói đồng thời vang lên: “Có thể đảo ngược ký sinh?”
Không trách Lâm Sơ kinh ngạc. Cô từng giải phẫu bố của Chu Nhược Tình. Bộ não của ông ấy đã bị tuyết trùng ăn sạch, còn tuyết trùng phình to thành hình dạng giống não người thu nhỏ.
So với khôi phục, đảo ngược còn khó gấp bội.
Tiến sĩ Kiều khẽ thở dài: “Về mặt lý thuyết, đúng là gần như không thể. Nhưng tôi có kỹ năng thiên phú hỗ trợ. Dành bảy tám năm nghiên cứu, chưa chắc không có cơ hội.”
Nhưng bảy tám năm… quá dài. Chưa nói nghiên cứu có thành công hay không, biến số trong thời gian đó quá lớn.
Hiện tại, Hải Thành tạm thời còn bảo vệ được những người sống sót này, nhưng lâu dài, khi ký sinh thể tiếp tục tiến hóa, Hải Thành còn trụ được không?
Hàng loạt vấn đề đè nặng trong lòng tiến sĩ Kiều. Đó cũng là lý do từ lúc nhận thông báo hệ thống, bà cứ mãi thất thần.
