Tận Thế Nhặt Rác: Tôi Biến Phế Phẩm Thành Bảo Bối, Ung Dung Nằm Thắng - Chương 78: Thế Giới Lũ Lụt (28)
Cập nhật lúc: 25/12/2025 05:43
Nghe đến đây, Giang Đại chỉ cảm thấy như trời sập xuống.
Mình và em trai chỉ định đi tìm nữ bác sĩ kia đòi lại đống vật tư đã giấu thôi mà.
Ai ngờ cô bác sĩ trông gầy yếu đó lại ra tay tàn nhẫn đến vậy!
Chúng không những không động nổi một sợi tóc của cô ta, còn bị cô ta đ.á.n.h ngất xỉu.
Đến khi tỉnh lại, mọi thứ đã hoàn toàn thay đổi.
Không những không lấy lại được vật tư, mà số vật tư hai anh em vừa mang về, còn chưa kịp giấu, đã bị người ta phát hiện.
Rốt cuộc mọi chuyện phát triển thành thế này từ lúc nào?
Giang Đại nghĩ mãi không ra, nhưng giờ cũng chẳng phải lúc nghĩ mấy chuyện đó nữa.
Hắn lăn lê bò toài đến bên chân thị trưởng Lý, định túm ống quần thì bị ông ghét bỏ né mất.
“Thị trưởng Lý, cầu xin ngài, cầu ngài nể mặt anh họ tôi, tha cho anh em chúng tôi một lần đi!”
Nghe nhắc đến Trợ lý Ngô, sắc mặt thị trưởng Lý thoáng thay đổi.
“Anh họ cậu… có tham gia chuyện của các cậu không?”
Giang Đại vội lắc đầu quầy quậy.
“Không có, anh ấy không biết gì hết.”
Nghe được câu trả lời như mong muốn, mặt thị trưởng dịu đi, cúi xuống nhìn Giang Đại thật sâu một cái rồi sải bước ra ngoài.
Giang Đại thấy lôi cả Trợ lý Ngô ra cũng vô dụng, hoảng loạn quỳ lết đuổi theo, vừa đuổi vừa van xin: “Cầu ngài tha cho chúng tôi, chúng tôi cam đoan làm trâu làm ngựa báo đáp ngài, cầu…”
Đúng lúc Giang Đại dồn hết tâm sức cầu xin thị trưởng giơ cao đ.á.n.h khẽ, trong phòng đột nhiên vang lên vài tiếng rên đau đớn.
“Ư… đau quá…”
Mọi người nhìn theo tiếng động, chỉ thấy Giang Nhị đang bị bạt chống nước quấn nửa người trên cố sức giãy giụa kéo bạt ra.
Không biết lúc gói đã buộc chặt thế nào, hoặc do hắn đang yếu, giãy mãi vẫn không kéo được.
Vì thế hắn không hề nhìn thấy tình hình hiện tại.
“Sao tao lại thối thế này, ọe—”
“Con khốn kia, đừng để tao tóm được, ọe—”
“Tao phải cho nó đẹp mặt, ọe—”
Nếu như lúc nãy lời van xin của Giang Đại còn khiến một số người nhớ đến công lao của trợ lý Ngô mà hơi mềm lòng, thì mấy câu c.h.ử.i rủa của Giang Nhị đã lập tức đập cả hai anh em xuống tận đáy vực.
“Phi, hai thằng lấy oán báo ân, ích kỷ tham lam, thị trưởng anh minh!”
“Đúng đúng đúng, không thể tha cho chúng!”
“Ngàn vạn lần không được để chúng nhẹ nhàng qua cửa!”
Bước chân thị trưởng Lý vốn hơi khựng lại, nghe mấy câu c.h.ử.i của Giang Nhị xong thì tiếp tục bước ra ngoài.
Lần này, bước chân ông vững vàng và kiên định hơn hẳn.
Thị trưởng đi rồi, mọi người cũng chẳng muốn ở lại.
Dù sao mùi trong phòng thực sự không dễ chịu chút nào.
Cả đám nối đuôi nhau theo thị trưởng ra ngoài.
Chỉ còn lại Vương Duệ và mấy thành viên đội trị an vừa chạy tới dọn dẹp tàn cuộc.
Bạt chống nước trên người Giang Nhị cuối cùng cũng được Vương Duệ “tốt bụng” tháo ra.
Vừa tháo xong, một mùi hôi thối xộc thẳng lên não, Vương Duệ lập tức đậy lại ngay.
Sau đó không thèm để ý đến sự giãy giụa của hai anh em, cho người áp giải chúng về giam lại.
Còn đống vật tư ăn cắp trên sàn thì đội trị an mang về, đợi đối chiếu xong danh sách vật tư của căn cứ số 1 rồi sẽ bồi thường lại cho những người bị thiếu.
Chuyện của Giang Đại Giang Nhị tạm thời kết thúc, Lâm Sơ lại không quên mình còn phải photocopy sổ tay của bác Trương.
Cô đuổi theo thị trưởng Lý, nhắc chuyện mượn máy photocopy.
Ông đáp rất sảng khoái: “Đương nhiên không thành vấn đề, hôm nay lôi được Giang Đại Giang Nhị ra ánh sáng cũng có công của cô, cứ dùng thoải mái.”
Có sự cho phép của thị trưởng, Lâm Sơ liền dẫn bác Trương đến phòng làm việc, photocopy trọn vẹn cuốn sổ.
Trong lúc đó, 5 cân gạo và 1 hộp thịt mà bác sĩ Lưu hứa trước đó cũng được đưa đến tay cô.
Cô lập tức đưa luôn cho bác Trương.
Đến thời tận thế, internet bị cắt, những thông tin trước đây chỉ cần lên mạng là có, giờ trở nên vô cùng quý giá.
Bác Trương sẵn lòng chia sẻ vô tư với cô, nhưng cô không thể chỉ biết nhận mà không cho lại.
Những kinh nghiệm trồng trọt mới nhất dùng nguồn nước đặc biệt của thế giới lũ lụt này, với cô chính là bảo vật.
Thấy Lâm Sơ đưa vật tư cho mình, bác Trương có chút do dự.
Về mặt lương tâm, ông muốn từ chối.
Nhưng ngày tháng khó khăn, ai cũng muốn được ăn thêm một bữa no.
Nhất là gạo trắng no tròn đặt ngay trước mặt, khiến ông nuốt nước bọt mấy lần.
Từ khi lũ lụt đến nay đã hơn nửa năm, vợ chồng ông tuy đã ổn định, hạnh phúc hơn rất nhiều người không có cơm ăn, nhưng vẫn luôn ăn uống dè sẻn.
Gạo đổi bằng công điểm đều nấu thành cháo loãng, thịt hộp thì không nỡ mua, chỉ khi căn cứ phát mới dám ăn một miếng.
Gạo và thịt để ngay trước mặt, bảo ông nói lời từ chối thực sự quá khó.
Lâm Sơ nhìn biểu cảm của bác Trương, lập tức hiểu ông nghĩ gì.
“Bác Trương, quyển sổ này nếu đặt trước khi lũ lụt xảy ra, chính là tài sản trí tuệ, cháu đây là trả phí kiến thức thôi ạ. Đây là thứ bác đáng được nhận, bác đừng có gánh nặng tâm lý.”
Bị mấy từ cao cấp của Lâm Sơ làm cho choáng váng, nhưng bác Trương lại choáng rất vui vẻ.
“Cô là người trí thức nói thì chắc đúng rồi. Vậy lão già này cảm ơn bác sĩ Lâm.”
Ông nhận lấy gạo và thịt hộp từ tay Lâm Sơ, khuôn mặt nhăn nheo nở đầy nụ cười.
Khi hai người đi ra ngoài, bác Trương liên tục khen Lâm Sơ hào phóng.
Đúng lúc Bạch Vi đi ngang qua, liếc Lâm Sơ một cái bằng ánh mắt lạnh nhạt rồi rời đi.
Lâm Sơ vốn không để ý, nhưng khóe mắt lại thoáng thấy đôi giày trên chân cô ta.
Đôi giày ấy nhìn qua thì giống giày thể thao bình thường, nhưng khi đi qua vùng có ánh nắng lại lấp lánh lưu quang mờ ảo.
Lâm Sơ nhận ra ngay, đó là vật phẩm của hệ thống.
Cô cũng có một đôi cùng chất liệu, chỉ khác kiểu dáng, nhưng dạo này cô đều mang giày cũ.
Y tá Bạch này là nhiệm vụ giả.
Trong đầu Lâm Sơ chợt lóe lên đoạn đối thoại mình nghe được trước khi chạy thoát khỏi miệng con cá đen khổng lồ hôm đó.
Y tá Bạch, chẳng lẽ chính là “Bạch tỷ” trong lời bọn họ?
Chẳng lẽ… cô ta phát hiện mình đã dẫn cá đen về phía họ?
Cô nhớ có người từng nói, cá đen đã ăn mất một người sống sót tên Tiểu An.
Nếu đoán không sai, Tiểu An chính là người đi cùng “Bạch tỷ” tới kiếm lưới chống chim hôm đó.
Mà nếu đúng, hắn ta cũng là nhiệm vụ giả.
Cho nên y tá Bạch này mới thù hằn cô đến vậy?
Chỉ là… hôm đó họ ở trong nhà, không ở trên thuyền, dù cô có lật thuyền thì đối phương cũng không thể lập tức bị cá đen tấn công…
Cái c.h.ế.t của cậu ta dường như vẫn còn rất nhiều điểm đáng ngờ.
Tất cả chỉ là suy đoán thoáng qua của Lâm Sơ.
Còn cụ thể vì sao, cô cũng không quá để tâm.
Cô cần gì phải tìm hiểu lý do người khác ghét mình chứ?
Cô chỉ cần đề phòng y tá Bạch này, đừng để cô ta giở trò gì là được.
