Tận Thế Nhặt Rác: Tôi Biến Phế Phẩm Thành Bảo Bối, Ung Dung Nằm Thắng - Chương 96: Thế Giới Cực Hàn (1)

Cập nhật lúc: 25/12/2025 05:47

Khi ý thức Lâm Sơ dần trở lại, cái lạnh thấu xương khiến đầu cô nhói lên từng cơn sắc bén.

Cô chưa từng thấy đầu óc mình hỗn loạn đến thế. 

Hỗn loạn đến mức gần như không thể suy nghĩ được gì.

Cô chỉ muốn ngã xuống lớp tuyết lạnh buốt này, nhắm mắt lại, ngủ một giấc thật sâu.

Vẫn là âm thanh hệ thống kịp thời kéo cô trở về. 

[Đinh — Ký chủ đã được thả vào thế giới cực hàn.]

[Nhiệm vụ chính: Trong vòng 60 phút, tìm một cánh cửa còn hoạt động tốt để đặt nơi trú ẩn. 

Phần thưởng: Rương báu ngẫu nhiên x1 

Thất bại: Không thể bố trí nơi trú ẩn trong thế giới này. 

Đếm ngược: 00:12:36]

Đầu vẫn đau như búa bổ. 

Cô liếc nhìn đồng hồ đếm ngược, suýt nữa thì treo máy lần nữa. 

Chỉ còn 12 phút? 

48 phút trước đó biến đâu mất rồi?

Cô hỏi hệ thống trong đầu, lần hiếm hoi không nhận được hồi âm — đến cả câu “không thể tiết lộ” cũng không có. 

Cô ngẩng mắt, trước mặt là một vùng tuyết trắng xóa. 

Cách đó không xa là vài tòa nhà chung cư cũ mới lẫn lộn. 

Tuyết bay đầy trời.

Không biết đã rơi bao lâu, chiếc áo phao đen trên người cô đã hoàn toàn bị phủ trắng.

Cô thậm chí còn không rõ có phải do cơn đau đầu khiến cô không hiểu nổi cảnh tượng trước mắt hay không — 

Gần những tòa nhà, có rất nhiều người đang đứng. 

Họ dang hai tay, ngửa mặt lên trời, như đang đón lấy những bông tuyết đang rơi xuống.

Lâm Sơ nhìn một vòng, không thấy nhiệm vụ giả nào giống mình. 

Những người ngửa mặt hứng tuyết kia cũng không giống nhiệm vụ giả. 

Chẳng lẽ lần này cô bị thả xuống một mình?

Cơn đau âm ỉ trong đầu khiến cô không nghĩ được nhiều. 

Nhưng nhiệm vụ đặt nơi trú ẩn chỉ còn chưa tới 12 phút, cô không thể chần chừ thêm.

Lâm Sơ chống tay xuống đất đứng dậy, phủi sạch tuyết trên người. 

Động tác của cô không lớn, nhưng vẫn thu hút không ít ánh nhìn từ những người đang hứng tuyết. 

Người gần nhất là một dì tóc xoăn, vừa nhìn thấy cô, đôi mắt lập tức sáng lên. 

Sáng lên thật sự — không phải nói phóng đại. 

Lâm Sơ thật sự cảm thấy trong mắt dì ta lóe lên một tia sáng kỳ lạ.

Nhưng cơn đau đầu không cho phép cô nghĩ nhiều. 

“Ôi chao, cháu gái lớn của dì, cháu đến rồi à!”

Dì ta hồ hởi gọi, bước lên định kéo tay cô.

Lâm Sơ nghiêng người tránh được cái kéo đầu tiên. 

Nhưng đến lần thứ hai, cô mới phát hiện cơ thể mình trở nên chậm chạp bất thường.

Người nặng trịch như đeo chì, thể chất đã được cường hóa dường như trong khoảnh khắc này mất hết tác dụng. 

Không những không tránh được, đến giãy cũng không giãy ra nổi.

Quá kỳ lạ. 

Ý nghĩ này lóe lên trong đầu cô, rất nhanh lại bị cơn đau nuốt chửng. 

Nhưng cô vẫn cố giữ sự tỉnh táo tối thiểu: “Tôi không phải cháu gái dì. Dì nhận nhầm người rồi.”

Nghe vậy, dì tóc xoăn không những không buông tay, ngược lại còn nắm chặt hơn. 

“Dì là dì ruột của cháu đây, từ nhỏ đã nhìn cháu lớn lên, làm sao nhận nhầm được.” 

“Ôi trời, đứa cháu gái tội nghiệp của dì, sao lại gầy thế này, dọc đường chắc khổ lắm đúng không?” 

“Mau mau mau, theo dì về nhà, dì nấu cho cháu cái gì ăn.”

Về nhà?

Lâm Sơ nhịn đau nhìn đồng hồ đếm ngược trong đầu. 

10 phút. 

Cô không phí lời giải thích hay giãy giụa nữa, thuận theo sức kéo của dì tóc xoăn, đi về phía tòa nhà chung cư. 

Đi được nửa đường, dì ấy đột nhiên gọi một ông chú đang ngửa mặt hứng tuyết: 

“Lão Dương, tôi đưa cháu gái về nhà trước nhé, ông cứ tiếp tục hứng đi, chưa đủ nửa tiếng không được về đâu đấy!”

Trên tường ngoài chung cư treo một chiếc nhiệt kế đặc biệt.

Lâm Sơ nhìn thấy con số hiển thị: -50℃. 

Đó là giới hạn đo thấp nhất của nhiệt kế. 

Gió lạnh rít lên làm mặt cô đau rát, cô biết -50℃ không phải nhiệt độ thực tế lúc này.

Vào trong tòa nhà, nhiệt độ nhích lên một chút. 

Lâm Sơ quay đầu nhìn lại những người vẫn đang ngửa mặt hứng tuyết ngoài kia, đáy mắt thoáng qua chút nghi hoặc. 

Họ không lạnh sao?

Có lẽ vì đầu quá đau, cô không phân biệt nổi tình hình hiện tại, nên câu hỏi trong lòng buột miệng thốt ra. 

“Họ đứng ngoài đó… không lạnh à?”

Dì tóc xoăn cười sảng khoái, trên mặt hoàn toàn không có vẻ hoang mang hay mệt mỏi mà cô từng thấy ở cư dân các thế giới tận thế trước đây. 

“Lạnh tí có sao đâu.”

“Trời thế này mà hứng tuyết, chẳng phải sẽ bị ốm sao?”

Nghe vậy, dì vốn đang cúi tìm chìa khóa, bỗng “soạt” một cái quay đầu nhìn cô.

Cẩn thận quan sát cô từ đầu đến chân, rồi lại cười lớn: “Cháu gái, cháu đi đường lâu quá nên lạc hậu tin tức rồi hả?” 

“Cháu còn chưa biết à? Hứng tuyết xong mà lên cơn sốt là chuyện tốt đấy!”

Sốt là chuyện tốt?

Lâm Sơ bắt đầu nghi ngờ đầu mình có phải bị đau đến hỏng rồi không, sao đến cả ngôn ngữ cơ bản cũng nghe không hiểu. 

“Hứng tuyết xong sốt một trận là cơ thể sẽ chịu lạnh được. Cả đám ngoài kia chờ trận tuyết này mấy ngày rồi đó!”

“Có người không chịu nổi mấy ngày không có tuyết, lạnh quá nằm c.h.ế.t cóng trong nhà luôn rồi.”

“Như dì nè, may mắn lắm. Lần trước có tuyết, dì hứng đủ để phát sốt một trận, giờ chẳng còn sợ lạnh nữa.”

Lâm Sơ lúc này mới phát hiện, dì tóc xoăn trước mặt thực sự không mặc áo phao. 

Áo khoác ngoài của dì chỉ là một chiếc áo bông mỏng màu trắng bình thường.

Nghĩ đến đây, đầu cô lại nhói lên một cái. 

Dì tóc xoăn như cảm nhận được, cười nhìn cô một cái. 

“Vừa nãy cháu cũng hứng tuyết lâu lắm rồi đúng không? Mau về nhà ngủ một giấc đi.” 

“Đợi cháu tỉnh lại, sẽ không còn sợ lạnh nữa đâu.”

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.