Tàng Châu - Chương 400
Cập nhật lúc: 03/09/2025 09:39
Cho nên, mưu kế của Thục phi dù thế nào cũng không thể thành công, dù hôm nay thật sự là Diệp Tuyên Bác cứu Từ Tam tiểu thư, hoàng đế cũng không thể nào gật đầu cho hôn sự này — gả người con gái mà Từ Hoán trân quý cho một kẻ ăn chơi trác táng, người ta không giương cờ tạo phản đã là trung thành lắm rồi!
Một Từ Tam tiểu thư đã không trêu chọc nổi, bây giờ lại liên lụy đến Yến Nhị công tử, nhà họ Diệp coi như xong.
Hoàng đế làm như vậy, không chỉ để xả giận, mà còn là để trấn an Chiêu Quốc công và Từ Hoán.
Anh em nhà họ Diệp được nuông chiều từ nhỏ, sao chịu nổi trận hình phạt nặng này. Không bao lâu, Diệp Tuyên Bác đã khai trước, quả nhiên là Thục phi đã bảo hắn chờ ở bên cạnh, chỉ cần Từ Tam tiểu thư rơi xuống nước là nhanh chóng qua cứu người, cần phải làm cho mọi chuyện thành thật trước mặt mọi người.
Diệp Tuyên Bác đã khai, những người khác cũng không cần phải cố chấp nữa. Người lái thuyền đ.â.m vào cũng là đã nhận mật lệnh từ trước, để tạo cơ hội cho Diệp Tuyên Hoa.
Trừ Giai Nghi quận chúa là tình cờ, lúc đang tranh tài với Tĩnh Hoa quận chúa thì bị người ta lợi dụng.
Nghe nội thị báo lại lời khai, Diệp phu nhân ngã ngồi trên đất, suýt nữa ngất đi.
“Bệ hạ! Thần thiếp không có! Chắc chắn là có người mạo danh truyền lời, bệ hạ xin hãy minh xét!” Thục phi vẫn không chịu nhận tội, lao lên phía trước cầu xin.
Đáng tiếc hoàng đế lúc này không nương tay, trực tiếp cho nội thị giữ lại, búi tóc của Thục phi rối tung, lớp trang điểm trên mặt bị mồ hôi và nước mắt làm cho lem luốc, mười mấy năm phong quang thể diện đều không còn.
Diệp phu nhân căm hận, lao qua xé rách em chồng: “Thì ra là ngươi! Lại là ngươi! Đã sớm bảo ngươi già rồi thì an phận một chút, tại sao cứ phải tìm đường chết? Tuyên Hoa của ta, Tuyên Bác của ta, đều bị ngươi hại chết, hu hu hu…”
Hoàng đế sủng ái Thục phi mười mấy năm, dù trong cung liên tục có người mới, vẫn luôn dành cho bà ân sủng đặc biệt. Ai cũng không ngờ, người cuối cùng hạ bệ Thục phi lại không phải là một sủng phi mới nổi, cũng không phải là cuộc tranh giành ngôi vị của các hoàng tử, mà là một người con gái thứ sử vào kinh yết kiến.
Làm xằng làm bậy quá lâu, quả nhiên sẽ gặp báo ứng.
Chân tướng vừa được thẩm tra ra, hoàng đế không lưu lại chút tình cảm nào, đương trường cho người áp giải Thục phi đi, đợi khi tìm thấy hai người bị rơi xuống nước sẽ về cung xử lý.
Thế nhưng, dù Kim Ngô vệ, Long Tương vệ có tìm kiếm thế nào, cũng không thấy bóng dáng của hai người đó.
“Sống phải thấy người, c.h.ế.t phải thấy xác!” Hoàng đế nghiến răng hạ lệnh. Nếu ngay cả t.h.i t.h.ể cũng không vớt được, Chiêu Quốc công sao có thể bỏ qua? Từ Hoán e là cũng sẽ ly tâm.
Trường Ninh công chúa ngơ ngác ngồi đó, nghe nói vẫn chưa tìm được thi thể, không khỏi nắm lấy tay áo huynh trưởng, cầu xin nói: “Thái tử ca ca, không tìm được thi thể, có nghĩa là họ không chết, đúng không?”
Thái tử trong lòng thở dài, Trường Ninh đã lâu không gọi chàng là “Thái tử ca ca” trước mặt mọi người, cách xưng hô này rốt cuộc cũng trẻ con, từ khi nàng lớn dần đã đổi thành “hoàng huynh”, bây giờ lại buột miệng nói ra, có thể thấy nội tâm sợ hãi đến nhường nào.
“Đúng vậy, họ nhất định sẽ không sao đâu.” Thái tử gật đầu thật mạnh, đồng thời cũng đang trấn an chính mình.
Chàng và Trường Ninh từ nhỏ đã không có mẹ, tuy có hoàng đế che chở, nhưng ít nhiều cũng phải chịu thiệt thòi. Trường Ninh là con gái, có thể không cảm nhận được, nhưng chàng trong lòng thì rõ. Đặc biệt là Thục phi, thường xuyên ở trước mặt hoàng đế nói xấu, khiến chàng bị mắng một trận.
Nhưng chàng không có năng lực, khi còn nhỏ thì ngây thơ, lớn lên lại tài trí tầm thường, dù biết Thục phi thường xuyên ám toán mình, cũng không biết phải phản kích thế nào. Chàng đã chuẩn bị sẵn sàng, nhẫn nhịn cho qua, chờ đến khi mình lên ngôi sẽ không còn phải sợ Thục phi nữa.
Không ngờ, chàng còn chưa kịp nhẫn nhịn bao lâu, Thục phi đã ngã đài như vậy. Mà nguyên nhân chỉ là vì bà ta ám toán Từ Tam tiểu thư, liên lụy đến Yến Lăng.