Tàng Châu - Chương 424
Cập nhật lúc: 03/09/2025 09:39
Nói vậy cũng đúng, hoàng đế gật đầu: “Nàng nói có lý, vậy cứ hạ chỉ ban hôn trước, chờ Tích Nhi tân hôn qua ba tháng, rồi hãy để nàng ta vào cửa?”
Nếu đã hạ chỉ ban hôn, bà còn vùng vẫy cái gì! Đức phi nén lại một hơi, nói: “Thần thiếp lại có một cách giải quyết triệt để, đảm bảo hôn sự của Thái tử sẽ không xảy ra sai sót.”
Hoàng đế ngẩng cằm: “Nàng nói đi.”
Đức phi nói: “Bây giờ đúng là thời tiết tổ chức yến tiệc ngắm hoa, không bằng mời rộng rãi các thục nữ, rồi tung tin ra ngoài. Đến lúc đó mời cả Dư phu nhân và Dư tiểu thư đến, để họ cùng lựa chọn, như vậy chắc chắn không còn gì để nói phải không?”
Hoàng đế cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, thật sự mang người ra như vậy, nhà họ Dư quả thực không còn gì để nói, liền gật đầu: “Được thôi, nàng lo liệu nhiều hơn, bảo Hiền phi giúp đỡ, làm cho xong việc này.”
Đức phi thở phào một hơi: “Vâng.”
Cuộc đối thoại trong phòng kết thúc, bên ngoài Trường Ninh công chúa một phen túm lấy nội thị, cảnh cáo hắn: “Không được nói cho phụ hoàng biết ta đã đến, nếu không xem ta xử lý ngươi thế nào.”
Nội thị vâng dạ, nàng liền nhân lúc Đức phi chưa ra, nhanh chóng chuồn đi.
Rất nhanh, Đức phi ra khỏi phòng, ngồi lên kiệu đi.
Nội thị vào nhà bẩm báo: “Bệ hạ, vừa rồi Trường Ninh công chúa ở bên ngoài đã nghe được hơn phân nửa, còn bảo nô tỳ không được nói với ngài.”
Hoàng đế “à” một tiếng, chẳng hề để tâm: “Con bé này, toàn gây chuyện. Thôi, nó biết cũng tốt, để Từ Tam tiểu thư trong lòng có sự chuẩn bị.”
Trường Ninh công chúa lòng nóng như lửa đốt, nhưng thời gian đã muộn, nàng cũng không thể ra khỏi cung, chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi một đêm.
Ngày hôm sau trời vừa sáng, nàng lập tức bò dậy rửa mặt, chạy đến Bác Văn quán.
“A Ngâm!” Trông mòn cả mắt, nàng khó khăn lắm mới chờ được Từ Ngâm, vội vàng kéo đến một nơi yên tĩnh nói chuyện.
Kể lại cuộc đối thoại của hoàng đế và Đức phi hôm qua, nàng hỏi: “Ngươi nghĩ thế nào? Có bằng lòng làm lương đệ của Thái tử không?”
Không đợi Từ Ngâm trả lời, Trường Ninh công chúa lại nói: “Ngươi có thể gả cho hoàng huynh, ta tự nhiên là vui mừng. Nhưng mà Tĩnh Hoa nói cũng không sai, rốt cuộc là làm thiếp, ta không biết ngươi có chịu được uất ức không.”
Nàng hôm qua đã trằn trọc cả đêm, trong lòng hai tiểu nhân cứ đánh nhau. Một bên nói, lương đệ của Thái tử thì sao? Thiếp của hoàng gia có phải là thiếp bình thường không? Tên sẽ được ghi vào ngọc điệp, tương lai cũng có phong hào. Nếu A Ngâm gả vào hoàng gia, sau này các nàng có thể ở bên nhau dài lâu. Một bên khác nói, sao ngươi có thể để bạn mình chịu uất ức? Đổi lại là chính ngươi có bằng lòng không? Đối với Thái tử phi phải cung kính, coi nàng như chủ mẫu mà phụng dưỡng, nghĩ thôi đã thấy uất ức c.h.ế.t đi được.
Vì chuyện này, nàng cả đêm ngủ mơ màng, lúc này trên mặt còn có hai quầng thâm mắt.
Nhưng mà, chuyện này rốt cuộc thế nào, còn phải xem chính Từ Ngâm nghĩ thế nào.
Từ Ngâm có chút kinh ngạc trong thoáng chốc, sau đó lại cảm thấy đây là điều hiển nhiên.
Hoàng đế có lẽ đã từng nghĩ đến việc nạp cô vào hậu cung, vậy thì việc phong làm lương đệ cho Thái tử có gì là kỳ lạ?
Cô nghĩ nghĩ, rồi nói: “Ta đối với Thái tử không có tình cảm nam nữ.”
Trường Ninh công chúa đã hiểu, tâm trạng rối bời cả đêm cuối cùng cũng bình ổn lại: “Được rồi, ta hiểu rồi.”
Nàng liếc mắt nhìn Từ Ngâm, rồi nói nốt nửa câu sau: “Ngươi quả nhiên là thích Yến Nhị hơn!”
Từ Ngâm dở khóc dở cười, sao chuyện này lại vòng đến trên người Yến Lăng rồi?
Tuy có một chút đáng tiếc, nhưng cô đã tự mình nói ra, Trường Ninh công chúa cũng không nghĩ nhiều nữa, suy tư nói: “Nếu ngươi không muốn làm lương đệ của Thái tử, vậy chúng ta phải nghĩ cách khác. Lỡ như thánh chỉ đã hạ xuống, ngươi kháng chỉ thì thể diện của phụ hoàng ta biết để vào đâu?”
Quả thực phải nghĩ cách khác, nhưng Từ Ngâm cũng không muốn kéo Trường Ninh công chúa vào chuyện này. Công chúa đối xử với cô rất tốt, nếu vì mình mà khiến cha con họ sinh ra hiềm khích, đó chính là cô có lỗi với công chúa.