Tàng Châu - Chương 448
Cập nhật lúc: 03/09/2025 09:40
Thái tử trằn trọc cả đêm, cuối cùng vẫn đến tìm hoàng đế cầu tình.
Hoàng đế cũng không muốn để ý đến hắn, nhưng cứ như vậy cuối cùng cũng khó coi, ông nhẫn nhịn, sai người dừng lại.
“Giờ nào rồi? Sao không đi học?”
Thái tử xoa mồ hôi trên trán, khẩn cầu nói: “Phụ hoàng, đây nhất định là hiểu lầm, Chiêu Quốc công vừa mới đánh lui Tây Nhung, có công với đất nước mà!”
Hoàng đế hít sâu một hơi, kiềm chế bản thân: “Việc này không phải ngươi quản, đi học quan trọng hơn.”
Thái tử vừa nghe càng nóng nảy, kéo tay áo ông nói: “Phụ hoàng! Yến Nhị đến đây cũng hơn nửa năm rồi, hắn là người như thế nào, ngài còn không rõ sao? Cha hắn…”
“Câm miệng!” Hoàng đế không nhịn được nữa, quát lớn, “Khen ngươi vài lần, liền không biết mình nặng nhẹ thế nào à? Ngươi biết gì mà với quốc có công? Mấy ngày trước nói với ngươi đều coi như gió thoảng bên tai phải không? Không hiểu thì đi học đi! Nếu dám trốn học, trẫm sẽ cho ngươi bị giam cùng Yến Nhị!”
Nói xong, hoàng đế “Bang” một tiếng kéo rèm xuống, ra lệnh cho nội thị: “Đi!”
“Phụ hoàng! Phụ hoàng!” Thái tử trơ mắt nhìn xe liễn vào hậu cung, chỉ có thể ủ rũ quay về.
Cảnh này bị người nhìn thấy, báo tường tận đến Đoan Vương phủ.
Từ khi bị Dư Sung cảnh cáo, Đoan Vương cũng đã cố gắng hòa giải, nhưng lễ vật gửi đến phủ đại tướng quân đều bị trả lại nguyên vẹn. Thử mấy cách, Dư Sung đều không lay chuyển, cuối cùng chỉ có thể im lặng hành động.
Điều này khiến Đoan Vương càng hận Tiết Như đến tận xương.
Hiện tại bố cục của hắn còn xa mới đủ, cứ thế vội vàng bại lộ trước mặt Dư Sung. Nếu bị ông ta đào ra thế lực ngầm của Đoan Vương phủ, thì mưu đồ của hắn sẽ thành ảo ảnh.
Hắn buồn rầu mấy ngày, bỗng nhiên nghe tin Dư Sung tố cáo Chiêu Quốc công, phản ứng đầu tiên là không thể tin được: “Tại sao Dư Sung lại đột nhiên ra tay với Chiêu Quốc công? Không phải Thái tử đang lôi kéo Yến thị sao?”
Mưu sĩ của Đoan Vương phủ suy tư hồi lâu, bỗng nhiên linh quang chợt lóe, nói: “Vương gia, có lẽ chúng ta đã nghĩ sai rồi, lôi kéo Yến thị là ý tưởng của một mình Thái tử.”
Đoan Vương sững người: “Một mình?”
“Dư tiểu thư sắp trở thành Thái tử phi, Thái tử lại không màng thể diện của Dư gia, tự mình đến cầu tình với Bệ hạ, điều này nói lên điều gì? Hắn và Dư gia không phải một lòng.” Nói đến đây, mưu sĩ hưng phấn gõ quạt, “Vương gia, ngài có thể yên tâm, Dư Sung lúc này tất nhiên không có tâm tư đối địch với chúng ta.”
Một vị khác bổ sung: “Hơn nữa, ông ta cảnh cáo một cách công khai như vậy, có thể thấy căn bản không đặt Vương gia vào mắt, nói cách khác, ông ta không biết rõ về thế lực của Vương gia, Vương gia có gì phải sợ đâu?”
Đoan Vương lặp lại những lời này mấy lần, tâm trạng lo lắng mấy ngày cuối cùng cũng thả lỏng: “Các ngươi nói phải, bổn vương đây là bị đánh bất ngờ, nên tự rối loạn trận tuyến. Cẩn thận nghĩ lại, bổn vương cũng không làm gì sai, dù hắn có binh quyền trong tay, chẳng lẽ còn có thể tùy tiện đối phó với một thân vương tông thất sao?”
Hai vị mưu sĩ đồng thời gật đầu.
Khí thế ổn định lại, Đoan Vương cũng lấy lại tự tin: “Không ngờ Dư Sung lại ra tay với Chiêu Quốc công, đây đối với bổn vương là một tin tức rất tốt. Chiêu Quốc công không phải là người dễ chọc, tiếp theo tất sẽ có phản kích. Còn có Thái tử… Đúng rồi, nghĩ cách châm ngòi ly gián trước mặt Thái tử, tốt nhất là để họ trở mặt. Như thế, bổn vương có thể đục nước béo cò, cài người vào cấm quân…”
Đang suy nghĩ, thị vệ đến báo: “Vương gia.”
“Chuyện gì?”
“Là Tiết cô nương…”
Đoan Vương nghe thấy tên Tiết Như, lông mày liền nhíu lại, quát: “Không phải đã nói, bổn vương không muốn gặp lại nàng ta sao?”
Thị vệ đáp: “Vâng, thuộc hạ đã cho người đi xử lý nàng ta, không ngờ nàng ta nói biết lần này là ai giở trò, nhất định phải gặp Vương gia mới nói.”
Đoan Vương hận nàng đến chết, một chút cũng không muốn gặp. Nhưng hắn hiện tại lo lắng nhất chính là kẻ chủ mưu sau lưng lần này, không biết đối phương đã theo dõi mình bao lâu, biết những tin tức gì. Hắn tự cho là hành sự kín đáo, không ngờ ngầm lại có người biết bí mật của mình, chỉ cần tưởng tượng đến đây, sau lưng liền toát mồ hôi lạnh. Vì thế trằn trọc một lúc, cuối cùng vẫn đứng dậy.