Tàng Châu - Chương 501
Cập nhật lúc: 03/09/2025 09:42
“Ông đừng có nói loanh quanh.” Hình bộ Thượng thư không khách khí đáp trả, cũng quay sang hoàng đế kêu lên, “Bệ hạ, ông ta cố tình làm mờ trọng điểm, không biết có ý đồ gì. Thần hạ lệnh lục soát Đoan Vương phủ, thật sự là vì tình hình lúc đó quá khẩn cấp. Tên trộm này hành tung đáng ngờ, nếu tra theo, không chừng có thể tìm ra đồng đảng của Đoan Vương!”
Người trong cung, nửa đêm đưa tin, ra vào lại dùng lệnh bài của Minh Quang điện.
Sắc mặt hoàng đế đột nhiên sa sầm.
Ngài nhìn chằm chằm vào nội thị kia, lạnh lùng nói: “Ngẩng đầu lên.”
Nội thị run rẩy: “Bệ, bệ hạ…”
Hoàng đế hét lớn: “Trẫm bảo ngươi ngẩng đầu lên!”
Nội thị giật nảy mình, theo thói quen ngẩng lên, để lộ khuôn mặt.
Hắn hoảng hốt giải thích: “Bệ hạ, nô tỳ thật sự chỉ đến tìm quản sự của Dật Vương phủ nói vài câu, nói xong liền đi ngay, không hề vào Đoan Vương phủ…”
Hoàng đế lạnh lùng nhìn hắn, không nói một lời.
Tiếng của hắn dần nhỏ lại, cả người co rúm, mặt trắng bệch, mồ hôi túa ra như mưa.
Hoàng đế quay đầu hỏi: “Trương Hoài Đức đâu?”
Thường hầu đang trực hôm nay đáp: “Nô tỳ sẽ cho người đi tìm ngay.”
Hoàng đế lạnh nhạt nói: “Để Liêu Anh đi.”
Ngài đang nói đến chỉ huy sứ của Long Tương vệ Điện Tiền Tư, người mà ngay cả khi Dư Sung còn tại vị cũng chỉ nghe lệnh của hoàng đế, có thể nói là tâm phúc của tâm phúc.
Tìm Trương Hoài Đức mà cần đến một vị chỉ huy sứ cấm quân sao? Đương nhiên là không. Hoàng đế ra lệnh như vậy, chứng tỏ ngài đã bắt đầu nghi ngờ Trương Hoài Đức!
Đại lý tự khanh thầm kêu không ổn, đầu óc quay cuồng.
Hắn đã nghĩ đến việc Hình bộ sẽ gây rối, nhưng không ngờ người đưa tin của Trương Hoài Đức lại bị bắt quả tang. Nội thị tâm phúc bên cạnh hoàng đế cấu kết với thân vương, đây chẳng khác nào tự tìm đường chết. Nếu tội danh của Trương Hoài Đức được xác thực, cả hai sẽ cùng tiêu đời! Đến lúc đó, hắn cũng sẽ bị lôi ra…
Không, đừng vội, không thể hoảng. Chuyện này chưa có bằng chứng xác thực. Trương Hoài Đức dù sao cũng là tâm phúc thân cận nhất của hoàng đế, sẽ không chỉ vì suy đoán mà định tội. Dù hoàng đế đã không còn tin tưởng ông ta, đó cũng là chuyện sau này, cửa ải này chưa chắc đã không qua được.
Trán Đại lý tự khanh rịn mồ hôi, nhưng mặt vẫn cố tỏ ra trấn định.
Hình bộ Thượng thư liếc nhìn hắn, trong lòng cười lạnh một tiếng.
Trương Hoài Đức nhanh chóng được đưa đến. Trên đường đi, ông ta đã nắm rõ sự tình. Khi đến nơi, thần sắc không có gì khác thường, vẫn như mọi khi thỉnh an hoàng đế.
“Bệ hạ hôm nay dậy sớm, tinh thần vẫn tốt chứ ạ? Nô tỳ hôm qua lúc giao ca đã dặn dò họ, ngài đã mệt mỏi cả đêm, tốt nhất nên ngủ thêm một lát, như vậy tinh thần mới tốt. Đây là ai đã làm phiền ngài vậy, thật không biết nghĩ cho ngài chút nào.”
Vẻ mặt như không có chuyện gì của ông ta khiến hoàng đế cũng ngẩn ra. Nhìn thấy nội thị đang quỳ trên đất, lửa giận mới bùng lên, ngài quát: “Ngươi đúng là biết quan tâm trẫm, để đi báo tin cho người khác dễ hơn sao?”
Tội danh do thám quân vương là tội lớn, Trương Hoài Đức lập tức quỳ xuống, thần sắc trấn định mà kiên quyết nói: “Bệ hạ! Tuyệt đối không có chuyện đó. Nô tỳ chỉ có một chủ tử là ngài, chưa bao giờ có hai lòng.”
“Vậy ngươi giải thích chuyện tối qua thế nào? Chẳng lẽ ngươi định nói, người đó không phải do ngươi cử đi?”
Người của Minh Quang điện nửa đêm ra cung, đều phải lấy lệnh bài từ tay Trương Hoài Đức, ông ta không thể chối cãi.
“Vâng.” Trương Hoài Đức thản nhiên thừa nhận, liếc nhìn nội thị đang run rẩy, “Hôm qua nhận được tin báo sai, nô tỳ liền bảo hắn ra cung đến Đại Lý Tự truyền lời.”
“Nếu là đến Đại Lý Tự, tại sao lại đến Dật Vương phủ?” Hoàng đế lạnh lùng hỏi.
Trương Hoài Đức lộ vẻ khó xử, nói: “Đó là do nô tỳ ra lệnh.”
Hoàng đế sững sờ, ngài tưởng Trương Hoài Đức sẽ đổ hết chuyện này lên đầu nội thị, không ngờ ông ta lại nhận hết về mình.
Ngài trầm giọng hỏi: “Vậy là ngươi bảo hắn đi truyền lời?”
Trương Hoài Đức vội nói: “Là nô tỳ bảo đi, nhưng không phải truyền lời, mà là hỏi chuyện.”