Tàng Châu - Chương 504
Cập nhật lúc: 03/09/2025 09:42
“Nô tỳ nói, Trương Hoài Đức đang gom tiền cho Đoan Vương!” Lão Dư nói, “Tiền nhà họ Trương thu được đều gửi vào ngân hàng Tiến Đức, chủ của ngân hàng này là họ hàng của v.ú nuôi Đoan Vương! Mấy năm nay, Đoan Vương ngay dưới mí mắt ngài, nhân danh các buổi thơ hội tao nhã, đã mua chuộc quan viên, âm thầm nuôi dưỡng thế lực, sớm đã vô pháp vô thiên! Hắn g.i.ế.c Dư tướng quân là điều tất yếu, vì chỉ cần Dư tướng quân còn sống, hắn sẽ không thể nhúng tay vào cấm quân. Dư tướng quân c.h.ế.t rồi, hắn mới có thể đề cử người của mình lên thay!”
“Xoảng” một tiếng, chiếc ly trong tay hoàng đế rơi xuống đất vỡ tan, hơi thở ngài nặng nề, trán rịn mồ hôi.
So với những lời Lão Dư nói, chuyện hôm qua có người trong cung báo tin cho Đoan Vương phủ chẳng đáng nhắc đến. Nếu chuyện này là thật, thì không còn là tư thông với thân vương nữa, mà là mưu phản!
Một lúc lâu sau, hoàng đế mới bình tĩnh lại, hỏi: “Ngươi có bằng chứng không?”
Lão Dư cuối cùng cũng chờ được câu này, ông dâng lên một chồng giấy lụa đã ố vàng, nhàu nát mà ông đã cất giữ bao năm.
“Đây là danh sách đồ cúng tế bị mất trộm ở Thái Thường Tự năm đó. Nô tỳ đã điều tra rất lâu mới tìm ra được đường dây tiêu thụ của chúng, theo manh mối này tra xuống, chắc chắn sẽ tìm được những món đồ đã bị bán đi. Còn có danh sách quà tặng từ Thái Thường Tự đưa vào hẻm Lộc Nhi, cũng biết số tiền này đều đã vào túi Trương Hoài Đức. Ngoài ra, những nhân vật chủ chốt liên kết hẻm Lộc Nhi và Đoan Vương, cùng với mối quan hệ của họ, nô tỳ đều đã liệt kê ở trên, xin bệ hạ xem xét!”
Hoàng đế nhận lấy bằng chứng do nội thị chuyển lên, tay ngài run lên.
Chi tiết đến vậy, ngài đã tin hơn nửa. Dinh thự ở hẻm Lộc Nhi, ngân hàng bí mật của Đoan Vương, những chuyện này không thể nói dối, chỉ cần cử người đi tra là biết!
Trương Hoài Đức, Đoan Vương…
“Bệ hạ! Bệ hạ!” Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, bên ngoài vang lên tiếng gọi của Trương Hoài Đức, sau đó thấy ông ta xông vào, quỳ rạp trước mặt hoàng đế, “Bệ hạ! Nô tỳ bị oan! Đây là âm mưu, là âm mưu ạ!”
Hoàng đế hung hăng trừng mắt nhìn thị vệ đang run rẩy. Dù đây là nội thị bên cạnh ngài, nhưng xông vào như vậy là vô lễ, vậy mà họ không dám cản, điều này nói lên điều gì? Quyền thế của Trương Hoài Đức trong cung còn lớn hơn ngài tưởng rất nhiều.
Hoàng đế nhìn Trương Hoài Đức đang quỳ trước mặt. Ngài chưa bao giờ coi trọng lão nô này, đây là một hoạn quan, một kẻ hầu, chỉ cần một ánh mắt của ngài là có thể dẫm nát ông ta.
Nhưng bây giờ hoàng đế mới phát hiện không phải vậy. Lão nô này trước mặt ngài thì hèn mọn, nhưng trước mặt người khác lại là một quý nhân nắm giữ quyền sinh sát, ngay cả cháu trai của ông ta, một kẻ không có công danh, chân còn dính bùn đất, cũng có thể hất hàm sai khiến các quan thượng thư, bán quan bán tước!
Đây là quyền lực của hoàng đế, vậy mà không biết từ lúc nào đã rơi vào tay một tên nông phu.
Hoàng đế nhìn Trương Hoài Đức đang khóc lóc thảm thiết, tâm trạng lại bình tĩnh đến lạ.
“Truyền khẩu dụ của trẫm, triệu các chủ quan của tam tư!”
Lão Dư từ Minh Quang điện bước ra, chân vẫn còn mềm nhũn.
Ông ngẩng đầu, nhìn ánh nắng rực rỡ đang chiếu xuống, ấm áp và dịu dàng.
Bao nhiêu năm qua, cuối cùng ông cũng cảm thấy mình đang sống, không bị thế giới này ruồng bỏ.
“Dư công công, mời đi lối này.” Thị vệ phụ trách áp giải ông nhắc nhở.
Bây giờ ông là nhân chứng quan trọng, một ngày Trương Hoài Đức chưa bị kết tội, vụ án của Đoan Vương chưa kết thúc, ông đều phải bị giám sát.
Lão Dư khẽ mỉm cười, ngoan ngoãn đáp: “Vâng.”
Khi không có ai chú ý, thị vệ kia khẽ nói: “Trong cung này tai mắt khắp nơi, tiếp theo xin ngài vạn sự cẩn thận. Bất cứ thứ gì ăn uống, không phải do tôi đưa thì ngàn vạn lần đừng ăn, các vật dụng khác cũng không nên tiếp xúc.”
Lão Dư không khỏi nhìn anh ta một cái, trong lòng thầm kinh ngạc.
Nhà họ Từ không phải không có gốc rễ ở kinh thành sao? Sao ngay cả trong cung cũng có người của họ? Có thể làm thị vệ trước ngự tiền, tuyệt đối không phải là chuyện có thể làm được trong thời gian ngắn.
Còn những bằng chứng ông trình lên, những gì liên quan đến Thái Thường Tự là do chính ông điều tra, còn về hẻm Lộc Nhi và Đoan Vương phủ, ông chỉ cung cấp một vài manh mối. Không ngờ chỉ mấy ngày sau, bên kia đã bổ sung một sơ đồ quan hệ chi tiết, thật sự không đơn giản.