Tàng Châu - Chương 509
Cập nhật lúc: 03/09/2025 09:42
Từ Ngâm vẫn lắc đầu: “Không cần, quá nguy hiểm.”
Chẳng bao lâu nữa hoàng đế sẽ tự mình ra tay, không cần phải tự mình mạo hiểm. Vạn nhất bại lộ, Chiêu Quốc công phủ sẽ bị liên lụy. Yến Lăng đã giúp nàng rất nhiều, không thể để hắn gánh thêm rủi ro.
Trong lòng đã quyết, nàng ra lệnh cho xe ngựa quay đầu, ngay sau đó liền thấy Dư Mạn Thanh cũng đang ngồi trong một chiếc xe ngựa khác.
Dư Mạn Thanh thân mặc đồ tang, đôi mắt hoe đỏ, trông vô cùng tiều tụy. Gương mặt nàng không một nụ cười, đôi mắt đờ đẫn nhưng lại ánh lên vẻ lạnh lùng, trông còn có sức sống hơn dáng vẻ già dặn thường ngày.
Từ Ngâm không muốn chạm mặt nàng lúc này, nhưng Dư Mạn Thanh đã quay đầu ra lệnh một tiếng, chủ động cho xe ngựa tiến lại gần.
Xe ngựa nhà họ Dư dừng lại bên cạnh, hai người cách nhau qua cửa sổ.
“Từ Tam tiểu thư, cô đến đây làm gì?” Ánh mắt Dư Mạn Thanh nhìn nàng đầy vẻ đề phòng và nghi ngờ.
Trong khoảnh khắc, Từ Ngâm nảy ra một ý, cười nói: “Tất nhiên là đến xem náo nhiệt.”
“Náo nhiệt?” Dư Mạn Thanh liếc mắt về phía Đoan Vương phủ, “Có gì náo nhiệt để xem đâu?”
“Náo nhiệt là ở trong lòng, muốn xem tự nhiên sẽ thấy.” Từ Ngâm mỉm cười nói, hoàn toàn không để tâm đến việc nàng ta vừa mất cha, “Nếu không phải đám cấm quân này không cho người lại gần, ta thật sự muốn gửi chút quà vào cho Đoan Vương điện hạ đấy.”
Dư Mạn Thanh chau mày, lộ vẻ nghi hoặc: “Cô có ý gì?”
“Cảm tạ hắn chứ sao!” Từ Ngâm cười nói, “Ta vốn tưởng đời này phải chịu lép vế, không ngờ ông trời lại hậu đãi ta như vậy.”
Sắc mặt Dư Mạn Thanh đột nhiên sa sầm.
Nàng ta đã hiểu, ý của nha đầu này là, nhà họ Dư thất thế, hôn sự với Thái tử khó giữ, sau này sẽ không còn bị nàng ta đè đầu cưỡi cổ nữa.
“Cô nghĩ mình có thể được như ý sao?” Dư Mạn Thanh không nhịn được mỉa mai, “Trong kinh thành có không biết bao nhiêu quý nữ, gia thế hơn cô nhiều không đếm xuể, dựa vào đâu mà chọn cô? Dựa vào việc cô có quan hệ tốt với công chúa à?”
“Tại sao lại không thể chọn ta?” Từ Ngâm chậm rãi phe phẩy cây quạt, “Chỉ bằng việc ta đẹp hơn tất cả bọn họ!”
“Cô…” Dư Mạn Thanh tức đến bốc khói, định phản bác nhưng nghĩ kỹ lại thì phát hiện điều này không phải là không có khả năng.
Trước kia, triều chính do Trương Hoài Đức nắm giữ, binh quyền thì trong tay cha nàng, Trương Hoài Đức là hoạn quan, nên nàng là quý nữ độc nhất vô nhị trong kinh, ngôi vị Thái tử phi thế nào cũng không thoát khỏi tay nàng.
Bây giờ Trương Hoài Đức đã đổ, cha nàng cũng đã chết, hoàng đế muốn dùng ai thì dùng người đó. Với tình hình hiện nay, Thái tử phi tốt nhất là người có thể mang lại sự trợ giúp cho hoàng quyền đang suy yếu, tức là một thế lực có binh có lương.
Nếu Chiêu Quốc công có một cô con gái, không chừng bệ hạ đã động lòng. Suy ra từ đó, con gái của các đô đốc, thứ sử các nơi cũng là những ứng cử viên không tồi. Nam Nguyên tuy thế lực không lớn, nhưng tình thế hiện tại rất tốt, mà bề ngoài Từ Hoán lại được xem là phe bảo hoàng…
Nghĩ đến việc Từ Ngâm thực sự có khả năng trở thành Thái tử phi, Dư Mạn Thanh không muốn ở lại thêm một khắc nào nữa.
“Đi!” Nàng ta căng mặt, ra lệnh cho xa phu, “Chúng ta về phủ.”
Nhìn xe ngựa nhà họ Dư đi xa, nụ cười trên mặt Từ Ngâm từ từ tắt ngấm.
Lần này, Dư Mạn Thanh hẳn là sẽ không nghi ngờ nàng nữa chứ?
…
Sau khi “thăm” Đoan Vương, Từ Ngâm vào cung thăm Trường Ninh công chúa.
Người hoàng thúc yêu quý đột nhiên trở thành tội nhân mưu nghịch, tâm trạng nàng gần đây không tốt, đến lớp học cũng đã nghỉ mấy hôm.
Thấy Từ Ngâm, trên mặt nàng cuối cùng cũng lộ ra một chút tươi cười: “A Ngâm, sao ngươi lại đến đây?”
“Ngươi không đi học, chẳng lẽ không phải đang thúc giục ta đến sao?” Từ Ngâm nắm lấy tay nàng, hỏi, “Vẫn còn không vui à?”
Trường Ninh công chúa ngã vật ra giường, thở dài một hơi, dáng vẻ sầu não.
Từ Ngâm lại bị nàng chọc cười, ngồi xuống bên cạnh khuyên nhủ: “Lúc trước ngươi thấy Đức phi là người tốt đúng không? Nhưng kết quả thì sao?”