Tàng Châu - Chương 718
Cập nhật lúc: 05/09/2025 08:39
Thời gian không còn nhiều, Từ Ngâm ra lệnh thay ngựa.
Trường Ninh công chúa vội nói: “A Ngâm, ngươi phải về để đưa tiễn đại tỷ phải không? Ta đi cùng ngươi.” Nàng dừng lại một chút, nói tiếp, “Từ khi ta đến Nam Nguyên, đã nhận được rất nhiều sự chăm sóc của đại tỷ tỷ, nhưng lại không có cách nào báo đáp. Bây giờ tỷ ấy xuất giá, dù thế nào ta cũng nên đưa tiễn một đoạn đường.”
Từ Ngâm thường xuyên không ở trong phủ, người cẩn thận chăm sóc cho sinh hoạt hằng ngày của nàng, sớm tối bên cạnh nàng thực ra là Từ Tư.
Từ Ngâm suy nghĩ một lát rồi đồng ý: “Vậy được, nơi này tạm thời giao cho Vu quản sự.”
Trường Ninh công chúa vui vẻ đáp: “Được.”
Thời gian cấp bách, hai người không dẫn theo nhiều người, chỉ chọn một đội mười người, mỗi người một con khoái mã, cứ thế lên đường.
Trường Ninh công chúa đã luyện cưỡi ngựa b.ắ.n cung một thời gian, tuy có hơi vất vả nhưng cũng theo kịp.
Đoàn người xuất phát vào giữa trưa, theo lịch trình thường lệ, ước chừng hoàng hôn là có thể về đến nhà. Như vậy, họ sẽ kịp lúc Từ Tư khởi hành vào ngày mai.
Không ngờ khi đi qua con đường núi, cây cầu ban đầu lại bị ngập nước.
Sài Thất đi dò la về báo: “Mấy ngày trước mưa lớn, trên núi đã xảy ra lũ lụt. Thuộc hạ biết bơi, có thể cõng Tam tiểu thư qua, chỉ là ngựa…”
Không có ngựa, người qua được cũng không thể đến kịp Nam Nguyên.
Từ Ngâm hỏi: “Gần đây không có cây cầu nào khác sao?”
“Không có.” Con đường này đã đi qua rất nhiều lần, Sài Thất sớm đã thuộc như lòng bàn tay, “Ngoài nơi này, để đến Nam Nguyên còn có hai con đường. Một là đường mòn, cần phải vượt qua ngọn núi này, đường đi rất gập ghềnh. Con đường còn lại phải vòng qua huyện bên cạnh, ngày mai cũng chưa chắc đã đến nơi.”
Từ Ngâm suy nghĩ một lúc, nói: “Vậy đi đường mòn!”
Sài Thất cố gắng dập tắt ý định của nàng: “Tam tiểu thư, con đường đó thật sự không dễ đi. Lúc lên núi không thể cưỡi ngựa, có thể sẽ phải mất cả đêm ở đó.”
“Ta phải trở về.” Giọng Từ Ngâm kiên quyết, “Ta không thể bỏ lỡ ngày tỷ tỷ xuất giá.”
“A Ngâm, ta ủng hộ ngươi!” Trường Ninh công chúa nói, “Đường khó đi không sợ, chúng ta cùng nhau đi.”
Từ Ngâm gật đầu, quay đầu ngựa lại: “Dẫn đường.”
Sài Thất hết cách, chỉ có thể dẫn họ đi con đường nhỏ.
Ban đầu họ còn có thể cưỡi ngựa, sau đó đường càng lúc càng dốc, ngựa không thể chở người leo lên được, chỉ có thể xuống dắt bộ.
Bây giờ đang là mùa xuân, trên đường cỏ dại và gai góc rất nhiều, không tránh khỏi quần áo bị cào rách, dính đầy bùn đất.
Những điều này Từ Ngâm đều không để tâm, chỉ cắm đầu đi về phía trước.
Trời tối dần, may mà đêm nay ánh trăng rất sáng, có thể soi rõ đường đi.
Cứ như vậy đi đến nửa đêm, cuối cùng cũng lên đến đỉnh núi. Vệ Quân đề nghị: “Tam tiểu thư, nghỉ một chút đi! Đoạn đường còn lại dễ đi hơn, cả người và ngựa đều đã mệt rồi.”
“Đúng vậy, đúng vậy!” Thanh Huyền phụ họa, “Lúc nãy chỉ gặm được hai miếng lương khô, bụng đang réo đòi ăn chút gì nóng đây.”
Từ Ngâm không khỏi bật cười. Mấy người họ đều là cao thủ, tuy mệt nhưng vẫn còn sức, chỉ có Trường Ninh công chúa là thật sự đuối sức, mồ hôi đầm đìa, chỉ biết cắn răng chịu đựng.
“Vậy nghỉ hai canh giờ đi.” Nàng nói, “Mọi người chợp mắt một lát, hồi sức lại.”
“Tốt quá!”
Sài Thất đã tìm được chỗ nghỉ chân, đó là một tảng đá lớn chắn gió, gần đó cũng có nguồn nước.
Họ mang theo đồ đạc rất đầy đủ, liền tại chỗ đun nước, uống một chén canh nóng, thu dọn qua loa rồi dựa vào nhau ngủ.
Hai canh giờ sau, hộ vệ trực đêm đánh thức mọi người dậy.