Tạo Phản Mang Không Gian Dọn Sạch Quốc Khố - Chương 593
Cập nhật lúc: 09/09/2025 11:14
"Ta không tin, để ta xem đã."
A Diên lật áo hắn lên, vốn chỉ định đùa một chút, nhưng lại thấy ở eo hắn có vài vết bầm tím. Ý định trêu chọc ban đầu lập tức tan biến, nàng cau mày hỏi: "Chuyện gì thế này?"
Nàng khẽ chạm tay vào, nghe thấy hắn hít một hơi nhẹ. Nàng giật mình rụt tay lại, vẻ lo lắng: "Đau lắm sao?"
Ngước mắt lên nhìn, nàng cảm giác như bắt gặp được ánh mắt dịu dàng, nghiêm nghị của hắn, giống như hình ảnh trong bức họa mà nàng từng vẽ.
Lục Bùi Phong điều chỉnh tư thế, một tay đỡ lấy eo nàng để tránh nàng trượt khỏi đùi hắn.
"Không sao, chỉ là vô ý va phải."
"Ta giúp ngươi bôi thuốc."
A Diên lấy thuốc mỡ ra, cẩn thận xoa đều trên lòng bàn tay để làm ấm thuốc, sau đó nhẹ nhàng bôi lên vết thương trên eo hắn. Động tác của nàng nhẹ nhàng nhưng Lục Bùi Phong vẫn cảm giác như có một ngọn lửa nhỏ thiêu đốt.
Hắn chỉ cảm thấy trong lòng như có ngàn vạn con sóng, miệng khô lưỡi khô, tâm trí rối loạn.
A Diên ngẩng đầu nhìn hắn, khẽ nói: "Chúng ta về sau không bao giờ tách rời nữa, được không?"
Câu nói ấy như một mũi tên b.ắ.n thẳng vào tim Lục Bùi Phong. Hắn siết chặt nàng trong lòng, ôm thật chặt như muốn khảm nàng vào trong tim mình. Giọng hắn khàn khàn: "Được."
Từ nay về sau, bọn họ sẽ không bao giờ rời xa nhau. Cuối cùng cũng không phải tách biệt nữa.
A Diên sờ nhẹ lên đầu hắn, cười khẽ: "Ngoan lắm!"
Dưới sự kiên quyết của nàng, Lục Bùi Phong cuối cùng cũng không xuống bếp.
Vì chuyện hai huynh đệ Lục Chấn và Lục Phong nổi giận đạp vỡ cửa phòng, chủ quán của quán trọ đã phải sửa chữa lại toàn bộ, còn nhận được một khoản bồi thường không nhỏ.
"Thật xin lỗi, khi nãy huynh đệ chúng ta hơi nóng nảy."
"Không sao, không sao! Nhị vị quan nhân chỉ vì lo lắng mà hành động, ta hoàn toàn có thể hiểu được!" Vị chưởng quầy nhận bạc, cười tươi như hoa, còn ân cần hỏi han: "Khách quan có muốn lưu lại dùng cơm tối nay không? Quán chúng ta chiêu đãi miễn phí."
Lục Chấn xua tay: "Không cần, chúng ta đi ăn bên ngoài."
Bầu trời đã ngả tối, ánh đèn từ tửu lâu lớn nhất U Liên Thành – Túy Vân Lâu – sáng rực như ban ngày, thu hút một lượng lớn thực khách. Nơi đây náo nhiệt vô cùng, dòng người ra vào không ngớt.
A Diên và Lục Bùi Phong đứng giữa đại đường tấp nập, không khỏi cảm thán.
"Ở nơi hẻo lánh thế này mà vẫn náo nhiệt như vậy, thật kỳ lạ."
Ánh mắt nàng dừng lại trên một vị chưởng quầy mặc áo dài màu thâm, đội mũ tròn, đang niềm nở tiếp chuyện khách. Bộ dạng hắn nhìn có vẻ bình thường, nhưng lại mang chút gì đó quen thuộc.
A Diên cau mày suy nghĩ, nhưng chưa kịp nhớ ra, nàng đã cảm nhận được một ánh mắt kỳ lạ dừng lại trên người mình.
Ánh mắt kia, như có như không, tựa lơ đãng mà thoáng qua. Nhưng khi dụng tâm tìm kiếm, nó đã biến mất, không để lại dấu vết nào.
A Diên khẽ nhíu mày, dùng linh thức quét khắp trên dưới, trong ngoài Túy Vân Lâu, nhưng không phát hiện điều gì bất thường. Chỉ đành tạm thời nén lại mối nghi hoặc trong lòng, cùng Lục Bùi Phong theo sau Lục Phong và Lục Chấn đi lên lầu.
"Khách quan, cá tại Túy Vân Lâu chúng tôi đều là sáng sớm bắt từ dòng sông U Liên, tươi sống vừa vớt vừa nấu. Mỗi món đều giữ lại hương vị nguyên sơ nhất. Xin hỏi các vị muốn dùng món gì?"
Mới vừa bước vào nhã gian, một tiểu nhị lanh lợi đã bưng trà rót nước, niềm nở giới thiệu.
"Cứ đem những món đặc biệt nhất của quý lầu dọn lên, làm thêm vài món có vị ngọt và chua. Dọn nhiều cũng không sao, ăn không hết có thể gói mang đi."
Lục Phong vung tay, dứt khoát quyết định.
Dáng người ông ấy cao lớn, thoạt nhìn thô kệch, nhưng suốt dọc đường đi, chuyện ăn ở đều do ông ấy chu toàn. Vì quan sát kỹ lưỡng, ông ấy nắm rõ khẩu vị của A Diên như lòng bàn tay.
Có lẽ vì cá được làm tươi ngay khi vừa bắt, lại thêm khách khứa đông đúc, thức ăn của Túy Vân Lâu mang lên có chút chậm.
Chờ đợi quá lâu, Lục Phong liếc nhìn nhi tử mình, ánh mắt thoáng chốc dừng lại ở vật gì đó được cất giấu trong n.g.ự.c hắn.
Nhàn rỗi không việc gì làm, hắn hỏi: "Ngươi giấu cái gì trong đó?"
"Bức họa."
"..."
Lục Phong trước mặt thê tử luôn khéo ăn nói, vậy mà trước mặt nhi tử lại nghẹn lời, nửa ngày cũng không nói nổi một câu. Cuối cùng chỉ khô khốc thốt lên: "Bức họa gì?"
Hắn từ khi nào lại có thói quen mang bức họa bên người?
Lục Bùi Phong lấy ra một cuộn tranh. Vừa nhìn thấy cuộn họa quen thuộc, hai huynh đệ Lục Phong và Lục Chấn lập tức giật mình, mí mắt nhảy dựng.
Nhưng Lục Bùi Phong không để ý, còn tỏ vẻ đắc ý: "Là phu nhân của ta họa cho ta, hai người chưa từng thấy đâu."
"Muốn xem không?"
"Không cần."
Hai huynh đệ đồng thanh từ chối, chỉ cảm thấy mắt mình như bị làm đau.
Lục Bùi Phong tiếc nuối thu lại bức họa, sau đó lấy một quả phỉ nướng vàng giòn, hương thơm lan tỏa, lột vỏ rồi đưa cho A Diên.
Không khí vốn đang thoải mái lại rơi vào trầm mặc. Cuối cùng, Lục Phong phá vỡ sự yên lặng: “Nãi nãi của ngươi, nương của ngươi, cùng các thẩm thẩm dạo này sống thế nào?”