Tạo Phản Mang Không Gian Dọn Sạch Quốc Khố - Chương 682

Cập nhật lúc: 09/09/2025 11:20

Tống Minh Diên nghe vậy liền lấy ra độn ẩn châu. Chưa kịp làm gì, đã bị đôi tay thon dài nhưng đầy cương quyết của hắn giữ lại.

Nàng ngước mắt nhìn, khó hiểu.

Lục Bùi Phong khẽ cong môi cười: "Chúng ta ngự kiếm đi."

Hắn triệu hồi thanh Sương Huyết kiếm, ngồi xếp bằng, kéo A Diên ngồi xuống cạnh mình. Nhân lúc nàng không chú ý, hắn ôm ngang người nàng, nhẹ nhàng đặt trên đùi.

"Đêm nay sao nhiều, chúng ta vừa thưởng cảnh vừa đi. Nếu mệt, nàng cứ dựa vào ta mà nghỉ ngơi."

Thanh Sương Huyết kiếm thoáng rung lên như bất mãn, chỉ muốn hất ngay nam nhân này xuống. Nhưng nghĩ đến gần đây hắn đối đãi với mình không tệ, nó đành nhẫn nhịn.

Bầu trời đêm lấp lánh ánh sao, ánh trăng sáng tỏ, xa xa dãy núi liên miên uốn lượn, tựa một bức tranh thủy mặc sống động. Đâu đó thấp thoáng vài ánh đèn dầu, thêm vài nét sinh động cho bóng đêm.

Tống Minh Diên tìm một tư thế thoải mái, vừa lắng nghe giọng nói trầm ấm của Lục Bùi Phong kể về những chuyện thú vị nơi quân doanh, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ.

Lục Bùi Phong vốn không phải người thích nói nhiều. Những câu chuyện vụn vặt này trước đây hắn chẳng mấy quan tâm, nhưng biết A Diên thích, hắn đều nhớ kỹ. Nhìn nàng say ngủ trong lòng, hắn ngừng lời, siết chặt vòng tay, lòng ngập tràn an yên và thỏa mãn.

Sáng hôm sau, khi Tống Minh Diên tỉnh dậy, họ đã đến trên bầu trời thành Nam An. Sương Huyết tốc độ cực nhanh, chỉ trong một đêm đã đưa họ tới nơi.

Nàng tỉnh dậy trong một nhã gian yên tĩnh, còn Lục Bùi Phong đang bận rộn dưới bếp chuẩn bị món ăn sáng nàng thích nhất.

Sau khi rửa mặt, Tống Minh Diên vừa dùng bữa sáng, vừa lắng nghe Lục Bùi Phong thuật lại tình hình Nam An thành.

Từ sau lần nàng trở lại, cẩu hoàng đế đã tạm thời trưng dụng y quán làm nơi ở. Sân bị cháy vẫn đang xây dựng lại, mấy tháng vẫn chưa xong.

Nghe nói người nhà họ Tạ trên đường trở về đã gặp phải cướp, chỉ có Tạ Hồng may mắn trốn thoát, những người khác đều tử nạn.

Thuận An Đế nghe tin gặp Lục gia ở Ung Châu, tức giận đến phát bệnh, thân thể suy yếu, nằm liệt giường đã hơn hai tháng, không còn sức quản chuyện của Lục Uyển Trinh cùng những sự kiện xảy ra ở Lục gia.

Hiện tại, Nhị hoàng tử đã nắm quyền triều chính, giam giữ cả Thái tử lẫn Thuận An Đế.

Thế nhưng, tiên thái tử Lý Huyền Mô không cam lòng, cuối cùng khởi binh tạo phản. Một tháng trước, hắn ta đã đánh bại Lý Huyền Mô, hoàn toàn khống chế Nam An thành.

Thuận An Đế chậm chạp không ban thánh chỉ, khiến Lý Huyền Anh cuối cùng quyết định liều mạng ép buộc.

"Phụ hoàng, ta khuyên người nên nhân lúc còn có chút sức lực mà sớm hạ thánh chỉ thoái vị. Bằng không, khi thân xác người sắp tan rã, đau khổ phải chịu cũng không ai gánh thay được."

Khi Tống Minh Diên và Lục Bùi Phong bước vào hoàng cung, trước mắt họ là một cảnh tượng nực cười: phụ từ tử hiếu chỉ còn là màn kịch giả dối.

Lý Huyền Anh dùng hai tay siết chặt cổ Thuận An Đế. Xung quanh, cung nhân cúi đầu run rẩy, không dám thở mạnh, chỉ e tận mắt chứng kiến cái c.h.ế.t của Thuận An Đế sẽ phải chịu chung số phận.

Thuận An Đế nằm trên long sàng, đôi mắt phẫn nộ trợn trừng, cổ họng phát ra tiếng khò khè đứt quãng. Chỉ vài tháng ngắn ngủi, thân thể lão ta suy kiệt, chỉ còn da bọc xương, tóc thưa thớt vài sợi, toàn thân tựa như cây khô mục sắp đổ.

"Ngươi không còn ý định truyền ngôi cho vị Thái tử mà ngươi tâm đắc đó chứ?" Lý Huyền Anh cười lạnh, ánh mắt đầy khinh miệt."Đáng tiếc thay, tên phế vật đó đã bị ta giẫm dưới chân rồi!"

Hắn ta cười nhạt: "Thật buồn cười, nhưng việc này phải cảm ơn phụ hoàng nhiều lắm. Nếu không có người triệu hắn trở về, làm sao ta dễ dàng leo lên địa vị này như vậy?"

"Phụ hoàng có biết không, vị Thái tử mà người yêu quý nhất đã bị ta đoạn tay chân, biến thành một kẻ tàn phế rồi. Chính là chuyện xảy ra đêm qua."

Thuận An Đế lửa giận ngút trời, gân xanh trên trán nổi đầy, như thể có thể nổ tung bất cứ lúc nào. Dù trong lòng chẳng mấy yêu thương Thái tử, nhưng đó lại là người lão ta tự tay dạy dỗ, từ lâu đã định sẵn sẽ kế thừa ngôi báu. Lão ta không thể nào chấp nhận được chuyện này.

"Nghịch tử! Nghịch tử!" Thuận An Đế muốn gào lên, nhưng chỉ có thể gắng gượng thở dốc, khuôn mặt vì giận dữ mà đỏ tím.

"Phụ hoàng hà tất tức giận," Lý Huyền Anh nhếch môi mỉm cười,"Đây chỉ là một bài học nhỏ mà thôi. Nếu người còn muốn trái ý ta, lần sau thứ người thấy sẽ là đầu của Thái tử, chắc hẳn người không muốn vậy đâu, đúng không?"

Tống Minh Diên đứng ngoài nhìn, trong lòng không khỏi cười lạnh. Dẫu biết Lý Huyền Anh độc ác, nàng cũng không ngờ hắn ta tàn nhẫn đến mức này.

Chỉ có thể nói, quả không hổ danh là con của cẩu hoàng đế. Lòng dạ ích kỷ, tàn ác tựa như cùng một khuôn đúc ra.

Tuy nhiên, tranh đấu ngôi vị hoàng đế xưa nay luôn tàn khốc vô tình. Huynh đệ tương tàn, phụ tử đối đầu là chuyện thường thấy. Nàng nhàn nhã quan sát hoàng thất Lý gia tự tàn sát lẫn nhau, chẳng mảy may động lòng.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.