Tạo Phản Mang Không Gian Dọn Sạch Quốc Khố - Chương 686
Cập nhật lúc: 09/09/2025 11:21
Lý do gì Lục gia lại bị mưu hại, phải chịu nỗi oan trái đến thế!
"Ta... Ta không biết... Có người... Có người lừa ta!" Thuận An Đế nói lắp bắp, giọng run rẩy, lời lẽ không mạch lạc.
Lưỡi kiếm lạnh lẽo áp sát, khiến lão ta run rẩy không ngừng.
Tống Minh Diên khẽ cười, giọng nhẹ bẫng nhưng lại mang theo hàn ý:
"Xem ra lão ta không muốn nói thật. Cứ đánh gãy gân tay gân chân của lão ta, rồi lão ta sẽ thành thật thôi. Nếu không, thì đào tim lão ta ra cho lão ta tự nhìn xem có phải đã mục nát rồi không."
"Nơi này ta có một loại dược, có thể khiến lão ta tỉnh táo cảm nhận mọi đau đớn. Đến lúc đó, xem lão ta miệng cứng, hay là đao sắc."
Nghe những lời nàng nói, đám người đứng quanh không khỏi nuốt nước miếng, lòng run sợ. Chỉ nghĩ đến những hình ảnh mà nàng mô tả thôi cũng đủ khiến họ lạnh sống lưng.
"Á!!!"
Đang lúc Lục Bùi Phong chuẩn bị hành động, một tiếng hét thảm thiết vang lên.
Mọi người ngẩng đầu nhìn lại, ngay lập tức tái mặt trước cảnh tượng đầy m.á.u me trước mắt.
Họ vốn tưởng đây chỉ là lời đe dọa, không ngờ người này lại thật sự làm!
Lục Bùi Phong lạnh giọng: "Đây là cơ hội cuối cùng."
Thuận An Đế đã bị đánh gãy gân tay gân chân, cơ thể gầy gò run rẩy trong vũng máu, chẳng khác nào con giòi giãy giụa trong vũng bùn loãng.
"Ta... Ta nói..." Giọng lão ta mong manh, hơi thở yếu ớt như sắp tắt.
"Ta nhằm vào Lục gia, là bởi vì... là bởi vì Lục gia các ngươi có nhị tâm! Việc này không thể trách ta, không thể trách ta!"
Lục Bùi Phong trầm mặt, sắc mặt lạnh như sương. Lục gia có nhị tâm? Lời này quả thực là trò cười lớn nhất mà hắn từng nghe.
Lục gia xưa nay trung thành với hoàng thất Bắc Nguỵ. Hắn từng nghĩ cẩu hoàng đế vì sợ Lục gia công cao chấn chủ mà hạ sát thủ, nhưng không ngờ lý do lại hoang đường đến thế!
Thuận An Đế đau đớn đến sắc mặt tái xanh, thấy Lục Bùi Phong không có động tĩnh, mới run rẩy lên tiếng: "Năm đó, trước khi tiên đế băng hà, từng triệu Lục lão tướng quân cùng Ninh Quốc công vào cung. Người muốn truyền ngôi cho Lý Đại!"
Nhắc lại chuyện cũ, ánh mắt lão ta thoáng hiện vẻ hoảng hốt, giọng nói mang theo một tia ghen ghét: "Ta rõ ràng là đích trưởng tử, vì sao tiên đế lại bỏ qua ta để truyền ngôi cho Lý đại? Nếu không nhờ ta kịp thời mang binh ép buộc, ngai vàng này sao có thể rơi vào tay ta!"
"Lý Đại không cần hao tâm tổn sức, lại có thể dễ dàng đạt được những thứ mà ta phải hao tổn tâm cơ để mưu cầu. Tiên đế sủng ái hắn, thái phó tán thưởng tài hoa hắn không dứt miệng. Hắn không cần làm gì, mọi vinh quang đều thuộc về hắn. Còn ta? Ai từng nhìn đến ta!"
Lục Bùi Phong nhìn bộ mặt lộ rõ sự dữ tợn của Thuận An Đế, môi khẽ cong lên, lạnh lùng nói: "Vậy nên, ngươi cho rằng thánh chỉ truyền ngôi của tiên đế nằm trong tay Lục gia?"
Thuận An Đế kích động gằn giọng: "Chẳng lẽ không phải? Tiên đế trọng dụng Lục gia các ngươi, trước khi băng hà còn triệu Lục lão tướng quân, Ninh Quốc công và thái phó! Nếu không phải để lót đường cho Lý Đại thì vì cái gì!"
"Lục gia các ngươi giữ thánh chỉ, ta sao có thể dung tha các ngươi!"
Nói đến đây, sắc mặt Thuận An Đế dần hồng hào trở lại, đôi mắt sáng ngời như tìm được lý do thuyết phục bản thân, ngay cả giọng nói cũng thêm phần khí lực.
Khi cảm xúc dâng cao, lão ta kịch liệt ho khan vài tiếng, hơi thở trở nên gấp gáp.
Tống Minh Diên nghe rõ mạch lạc, trong lòng tràn ngập khinh bỉ. Nói trắng ra, Thuận An Đế chẳng qua là kẻ bất tài, nhỏ nhen, lòng dạ hẹp hòi ghen ghét với người xuất sắc hơn mình.
Ngay cả ngôi vị hoàng đế cũng là lão ta g.i.ế.c cha đoạt ngôi, lại coi những trung thần tận tâm tận lực vì nước như cái gai trong mắt, muốn nhổ sạch để dễ bề thao túng. Gọi lão ta là hôn quân cũng vẫn là lời nhẹ nhàng!
Dù chưa biết sau này Bắc Nguỵ ra sao, Tống Minh Diên cũng đoán được rằng triều đại này khó mà lâu dài. Có một hoàng đế như vậy, Bắc Nguỵ sớm muộn cũng sẽ diệt vong.
"Lục gia quả thật giữ thánh chỉ." Lục Bùi Phong nhàn nhạt nói, ánh mắt lạnh lùng như băng, hoàn toàn không để tâm đến trò hề trước mặt.
Những lời này không khác nào đổ thêm dầu vào lửa. Nếu ban đầu Thuận An Đế chỉ là nghi ngờ và suy đoán, thì giờ đây lão ta đã hoàn toàn khẳng định rằng thánh chỉ thật sự nằm trong tay Lục gia.
Lão ta cười điên loạn trong lòng, như thể vừa giải thoát khỏi gánh nặng đè ép bao lâu nay.
"Quả nhiên là như thế! Ha ha ha, phụ hoàng tốt của ta, người quả thực muốn truyền ngôi cho Lý Đại! Ta không sai, ta không sai!"
Trong lòng lão ta vừa thống khoái lại vừa nghẹn ngào, giống như nuốt phải một cây gai lớn, đau đớn mỗi khi nghĩ đến. Nhưng giờ đây, cuối cùng lão ta đã lôi được nó ra, sự thống hận trong lòng như được giải tỏa phần nào.
Mặc dù Thuận An Đế đã đăng cơ nhiều năm, lão ta vẫn không thể buông bỏ khúc mắc trong lòng.
Lục Bùi Phong nhìn sắc mặt điên cuồng của lão ta, liền biết rõ lão ta đang nghĩ gì.