Tay Bưng Hạt Dưa, Tôi Hóng Chuyện Trong Tứ Hợp Viện [thập Niên 70] - Chương 33
Cập nhật lúc: 05/09/2025 22:34
"Con sẽ xem xét."
Ngô Xuân Yến nhìn thấy những sợi tóc bạc lấm tấm trên thái dương của Ngô Thắng Lợi, cuối cùng vẫn đồng ý, nắm chặt túi rồi sải bước đi ra ngoài.
Lâm Tiểu Đồng đeo chiếc túi đeo chéo màu xanh quân đội quen dùng, soi gương chỉnh lại tóc.
Cô ra nói với Cao Tú Lan: "Mẹ, con sửa soạn xong rồi là phải đi làm đây, ngày đầu tiên con không thể đến muộn được."
Cao Tú Lan vừa dọn bát đĩa vừa đáp: "Được. Buổi trưa nhớ về nhà ăn cơm đấy nhé."
"Dạ vâng!"
Lâm Tiểu Đồng ra khỏi nhà, đẩy chiếc xe đạp ra.
Quay đầu vẫy tay với Cao Tú Lan đang đứng ở cửa, rồi phóng xe đi mất hút.
"Tú Lan à, con dâu cô cứ suốt ngày chạy ra ngoài thế này, lại về nhà mẹ đẻ rồi à?
Tôi không nói cô đâu, nhưng cô chiều con dâu quá đấy."
Kim Xảo Phượng đang đi dạo đến sân sau, vừa bưng bát cháo ngô húp soàn soạt.
Miệng vừa nhai dưa muối rồm rộp, vừa ăn vừa không ngừng buôn chuyện.
"Ôi dào! Tiểu Đồng nhà tôi hôm nay đâu phải chạy lung tung.
Con bé ấy là đi làm đó, đương nhiên phải đi sớm.
Không như một số người ấy, lại không có công việc gì.
Chẳng phải cứ phải ở nhà cả ngày buôn chuyện người ta sao, bà nói có đúng không? Mẹ của Nhị Năng Tử!"
Cao Tú Lan trực tiếp nói kháy lại.
Cái loại người gì đâu, sáng sớm đã đến cửa nhà người ta nói những lời bóng gió, thật là xúi quẩy.
"Cao Tú Lan, cô—"
"Tôi gì mà tôi, đừng có được đằng chân lân đằng đầu, chuyện nhà tôi có cần cô đến nói ra nói vào à?
Suốt ngày không biết trên dưới, trách gì con cái nhà mình sắp ba mươi rồi mà vẫn không tìm được đối tượng."
Cao Tú Lan chiến đấu lực bùng nổ, những lời nói thẳng thừng đ.â.m thẳng vào tim Kim Xảo Phượng.
Khiến bà ta tức đến nửa sống nửa chết, tay bưng bát cháo suýt chút nữa đập xuống đất, nhưng oái oăm thay, người ta nói lại là sự thật.
Người cũng đang tức giận còn có Điêu Ngọc Liên ở phòng phía Tây, bà tựa vào cửa sổ, chiếc khăn tay đang nắm trong tay suýt chút nữa bị xé thành mảnh vụn.
Bà thật sự không thể hiểu nổi, thời buổi này kiếm việc làm dễ đến vậy sao?
Cứ lần lượt từng nhà đều tìm được việc làm.
Trước đây, trong sân sau này, con gái có công việc là con gái của bà là độc nhất vô nhị.
Lâm Tiểu Đồng phóng như bay trên đường đến cửa hàng bách hóa, hai chân đạp xe như điên.
Đến một giao lộ, cô bất ngờ nhìn thấy chị Nhan, quản lý cửa hàng bách hóa, đang bị một người chặn đường.
Chuyện này còn được à!
Cô hét lớn: "Giữa ban ngày ban mặt, các người đang làm cái gì vậy?"
Đến lúc ra tay thì phải ra tay thôi!
Tên trộm ngốc nghếch quay đầu lại!
--- Chương 20 --- Một đóa đào hoa
Lâm Tiểu Đồng thần long vẫy đuôi, cả người lẫn xe trực tiếp chắn trước mặt Nhan Việt, nhìn chằm chằm vào người trước mắt.
Không, nói chính xác thì đó vẫn là một chàng trai.
Chàng trai tóc ngắn đen, mặc áo sơ mi trắng quần đen, cao một mét tám.
Vẻ mặt nghi hoặc, đang khó chịu nhìn cô không biết từ xó xỉnh nào chui ra.
Nhìn dáng vẻ này là biết tuổi còn trẻ, chắc là một học sinh.
"Không phải cô là ai? Nhiều chuyện, có liên quan gì đến cô? Mau tránh ra!"
Hoắc Khải lớn đến chừng này chưa từng thấy ai dám kiêu ngạo nói chuyện với mình như vậy.
Nhan Việt quay lại chắn trước mặt Lâm Tiểu Đồng nói:
"Hoắc Khải, chuyện của hai chúng ta đừng trút giận lên người khác, chuyện đó em đã nói rõ với anh rồi, anh tự suy nghĩ cho kỹ đi."
Chàng trai cúi đầu hạ giọng: "Chị Nhan, em cũng nghiêm túc mà, sao chị lại không tin em?"
Có tình huống rồi, chắc chắn có tình huống.
"Chúng ta thực sự không hợp, anh là em trai của em, trước giờ vẫn luôn là vậy."
Lâm Tiểu Đồng nghĩ bụng: Quả nhiên mình đến làm sớm vẫn là đúng đắn.
Hai người đạp xe rời đi, lúc đầu không nói một lời, không khí tràn ngập sự ngượng ngùng.
Lúc này cô cũng không biết, sau khi phá vỡ chuyện của người khác thì nên nói gì.
Nhan Việt xin lỗi trước: "Tiểu Đồng, sáng nay thật sự xin lỗi, để em vô cớ chịu trận, chị xin lỗi em trước."
Gió sáng thổi qua, tóc dài bay lượn, mang theo từng đợt hương hoa thoang thoảng.
Cô suýt nữa say đắm trong vẻ đẹp của Nhan Việt, đâu còn chú ý nghe Nhan Việt nói gì nữa.
"Không sao! Em không để bụng."
Hai người cuối cùng cũng đến cửa hàng bách hóa, bây giờ mới hơn bảy giờ một khắc sáng.
Người ở tầng một không nhiều, lác đác vài người, đa số là những ông bà lão ít ngủ dậy sớm.
"Hai cô sao lại đến cùng nhau, Tiểu Lâm hôm nay đến sớm vậy, mấy người trẻ tuổi này hăng hái thật đấy!"
Ở khu vực thực phẩm phụ, chị Mai đang cầm giẻ lau quầy hàng, ngẩng đầu lên đã thấy hai người cùng vào.
Chị Mai khoảng bốn mươi tuổi, khuôn mặt tròn trịa luôn nở nụ cười.
Tóc búi gọn gàng, dáng người không cao, ăn mặc sạch sẽ, trông rất hiền lành.
"Chị Mai, quầy hàng của chị lau sạch thật đấy, vết mụn trên mặt em còn nhìn rõ được nữa kìa."
Lâm Tiểu Đồng nghiêm túc nói, chị Mai bất giác cong khóe miệng.
Người này cũng là người hoạt bát.
"Tiểu Lâm thật biết nói chuyện."