Thái Tử Gia Bắc Kinh Là Kẻ Mù Quáng Trong Tình Yêu. - 01
Cập nhật lúc: 09/09/2025 10:52
Chương 1:
Tôi là bạch nguyệt quang của bá tổng, sắp bị bệnh chếch, phải về nước làm giải phẫu, nhưng anh trai tôi lại nghĩ hết mọi cách ngăn tôi về nước.
Anh ta tin chắc rằng nếu bạch nguyệt quang về nước, chắc chắn bá tổng sẽ vứt bỏ thế thân, mà anh ta chính là l.i.ế.m cẩu trung thành của thế thân.
“Bị bệnh thì ráng nhịn đi, không có gì phải vội.”
“Mổ trễ mấy ngày cũng không chếch người được, bọn họ sắp kết hôn rồi.”
Vì mạng sống, tôi kiên trì gọi điện thoại cho bá tổng: “Nghe nói tôi là bạch nguyệt quang của anh, anh có thể tới đón tôi về nước được không?”
Nghe nói khi tôi gọi điện thoại tới, bọn họ đang cử hành hôn lễ. Cuối cùng bá tổng bỏ lại cô dâu và khách mời, lên máy bay tới đón tôi ngay trong đêm.
1.
Trong phòng bệnh ở bệnh viện, các bệnh nhân khác đều có người nhà vây quanh hỏi han ân cần, chỉ có tôi nằm lẻ loi trên giường bệnh.
Trong điện thoại truyền tới giọng nói hờ hững lãnh đạm của anh trai tôi, có vẻ rất xem thường:
“Sớm không bệnh trễ không bệnh, hết lần này tới lần khác lại bệnh tới đòi sống đòi chếch ngay lúc A Nam và Hoắc Cẩn Ngôn sắp cử hành hôn lễ?”
“Em đúng là thánh nói xạo, chếch cũng không đổi tính được, em tưởng anh sẽ tin em sao?”
“Anh nói cho em biết, đừng có giở trò mưu mô nữa, chiêu tìm chếch này vô dụng với anh, cho dù em có sắp bệnh chếch thật cũng phải nhịn cho anh, nhịn tới khi bọn họ cử hành hôn lễ xong rồi lại nói.”
Tôi yếu ớt nằm trên giường bệnh, trái tim như đóng băng mà chảy nước mắt, run giọng cầu anh ấy:
“Anh, em không diễn kịch thật, cầu xin anh đó, anh để em về nước đi có được không?”
“Bác sĩ nói, ca giải phẫu này chỉ khi bác sĩ Phó – bác sĩ có kinh nghiệm phẫu thuật xuất sắc nhất trong nước mới thực hiện, em mới có hi vọng sống.”
“Bệnh của em thật sự không thể kéo dài thêm nữa, anh không tin em kêu bác sĩ nói cho anh.”
Tôi ấn loa ngoài, cầu xin bác sĩ chứng minh giúp tôi.
Bác sĩ chuyên khoa nói tôi không nói xạo, đúng là bệnh tình của tôi đang nguy kịch thật, rất cần được về nước mổ ngay lập tức.
Nhưng anh tôi vẫn không hề lung lay: “Mổ trễ mấy ngày cũng không chếch người được, bọn họ sắp kết hôn rồi, em cố gắng nhịn thêm chút nữa.”
Bác sĩ chuyên khoa cực kỳ tức giận, cách điện thoại mắng anh tôi một trận:
“Anh bị cái quái gì vậy? Em gái anh bị bệnh giai đoạn cuối rồi, anh còn kêu em gái anh ráng nhịn thêm chút nữa?”
“Tôi nói cho anh biết, nếu còn chậm trễ thêm, bỏ lỡ thời gian giải phẫu tốt nhất, cho dù có đưa về nước cũng hết đường xoay chuyển, đến lúc đó anh đừng có hối hận!”
Anh tôi cười lạnh lùng: “Tôi sẽ không hối hận. Các người thân là bác sĩ, chuyện đứng đắn không chịu làm lại đi diễn kịch với em ấy, chỉ là để em ấy về nước trễ mấy ngày thôi cũng dám nói là hết đường xoay chuyển. Nếu em ấy còn ầm ĩ như vậy nữa, vậy đừng bao giờ nghĩ tới chuyện về nước.”
Tôi siết chặt phần áo chỗ ngực, cố nén nước mắt đang tràn bờ đê. Thì ra anh ấy vẫn không tin tôi ư?
“Anh, em phải làm thế nào anh mới bằng lòng tin tưởng? Lẽ nào phải chờ tới khi em c.h.ế.t rồi, ôm lọ tro cốt của em về nước rồi mới tin sao?”
Giọng của tôi quá khàn, quá bi phẫn.
Anh tôi im lặng một hồi, như đã có chút động lòng. Nhưng đúng lúc này, đột nhiên bên kia điện thoại truyền tới giọng của bố tôi:
“Điện thoại của Tiểu Ly, nó bị sao vậy?”
“Em ấy nói bệnh của em ấy đang nguy kịch, cần phải về nước mổ ngay lập tức.”
Bố tôi lơ đễnh: “Có giải phẫu gì mà không thể thực hiện ở nước ngoài mà cứ nhất định phải về nước làm? Rõ ràng điều kiện y tế ở nước ngoài tốt hơn trong nước, có phải con nhỏ này lại muốn quay về phá hỏng hôn lễ của A Nam không? Kiếm cớ cũng không biết kiếm cái cớ nào cho hợp lý hơn.”
“Bố nói cho con biết, mặc dù A Nam chỉ là con riêng của bố, nhưng con bé cũng là em gái của con. Thân là anh trai, con không thể nặng bên này nhẹ bên kia, không thể chỉ thương A Ly mà không thương A Nam.”
“A Nam sắp kết hôn với Hoắc Cẩn Ngôn rồi, vào lúc này tuyệt đối không thể để xảy ra sai sót gì. Bạch nguyệt quang về nước tạo ra lực sát thương lớn tới mức nào, thân là đàn ông, hẳn con cũng nên hiểu.”
Chương 2:
Một chút chần chờ của anh tôi ban nãy lập tức tiêu tan hết.
“Con biết rồi, thôi quên đi, mặc kệ em ấy đi.”
Sau đó, điện thoại bị cúp máy một cách đột ngột.
Tiếng “tút tút” truyền tới từ trong điện thoại hệt như một cái tát vô tình, tàn nhẫn đánh lên mặt tôi.
Lạnh lẽo như vậy, đau đớn như vậy, đau tới mức tôi không tài nào thở nổi.
Thì ra người anh trai đã từng nâng niu, cưng chiều tôi khi còn bé kia, thật sự đã trở thành l.i.ế.m cẩu của Tô Nam rồi.
Anh ta vẫn là người anh điên cuồng chiều em, nhưng người em được anh ta cưng chiều không còn là cô em ruột là tôi đây nữa, mà là Tô Nam – người em kế không hề có quan hệ m.á.u mủ.
Lẽ nào phải chờ tới khi tôi c.h.ế.t vì bệnh mới có thể nhận được sự hối hận và tan vỡ rẻ mạt từ phía bọn họ ư?
Nhưng mà… Có vậy thật thì cũng có tác dụng gì đâu?
Sự thắng lợi của thể loại văn học chếch yểu kia, tôi không muốn.
Tôi muốn tự cứu mình!
…
Mấy ngày sau đó, tôi tìm tới đủ loại danh y nước ngoài, gửi bệnh án của tôi cho bọn họ xem, nhưng bọn họ thi nhau lắc đầu.
“Không làm được, ca giải phẫu này rất khó khăn, chỉ có bác sĩ Phó có kinh nghiệm phong phú nhất Trung Quốc đích thân phẫu thuật cô mới có khả năng sống.”
“Ai nói điều kiện khám chữa bệnh ở nước ngoài tốt hơn trong nước? Bàn về kinh nghiệm phẫu thuật, bác sĩ Trung Quốc mấy người mà nhận thứ hai, không ai dám nhận thứ nhất, nhất là bác sĩ ở các bệnh viện công của Trung Quốc các người.”
“Bác sĩ Phó chính là bác sĩ khoa ngoại quyền uy nhất trên phương diện này, được khen là bác sĩ phẫu thuật giỏi nhất khoa ngoại phạm vi toàn cầu.”
Tôi đã gửi email cho bác sĩ Phó, hỏi xem bác sĩ Phó có thể ra nước ngoài đích thân phẫu thuật giúp tôi không.
Nhưng bác sĩ Phó lại gửi email đáp lại: “Thật xin lỗi, vì nguyên nhân gia đình, tôi bị hạn chế ra nước ngoài. Bệnh của cô không thể trì hoãn, tôi kiến nghị cô nên quay về nước ngay lập tức, đến bệnh viện thì gọi cho tôi, tôi có thể nhanh chóng sắp xếp lịch giải phẫu cho cô.”
Nhưng mà tôi không về nước được, hộ chiếu đã bị giam, còn có vệ sĩ canh chừng tôi 24/24.
Những tên vệ sĩ kia đã sớm bị Tô Nam mua chuộc rồi.
Ngày đó tôi ở trong phòng bệnh, chính tai tôi nghe được anh trai tôi gọi điện tới hỏi vệ sĩ: “Có phải Tiểu Ly đang bị bệnh thật không?’
Vệ sĩ đứng ngoài phòng bệnh nói: “Thiếu gia, đại tiểu thư không bị bệnh.”
Bác sĩ phụ trách còn gấp gáp hoảng hốt hơn cả tôi.
“Thẩm Ly, dù thế nào đi nữa, cô cũng phải về nước ngay mới được. Tôi đã liên lạc với bác sĩ Phó, cô vừa xuống máy bay, bọn họ sẽ phái xe cứu thương tới sân bay đón cô ngay.”
Tôi nhắm mắt lại, tuyệt vọng rơi lệ.
Bác sĩ phụ trách vẫn chưa từ bỏ: “Nếu không thì gọi điện thoại cho Hoắc Cẩn Ngôn đi. Không phải bọn họ đều nói cô là bạch nguyệt quang của Hoắc Cẩn Ngôn sao? Bạch nguyệt quang không về nước, chẳng lẽ bá tổng không thể tới đón cô về nước hay sao? Cô chỉ ra nước ngoài chứ có phải bay ra khỏi địa cầu đâu?”
Nhưng căn bản là Hoắc Cẩn Ngôn không thích tôi! Trước đây tôi theo đuổi anh, theo đuổi rất khổ cực.
Nói tôi là bạch nguyệt quang của anh, tôi thật sự không tin, cũng không biết tin đồn này do ai truyền ra, đúng là quá bất hợp lý.
Tôi có khổ mà không thể nói, chỉ đáp: “Bác sĩ cũng nói rồi, tôi chỉ ra nước ngoài thôi, không phải bay ra khỏi địa cầu, nếu tôi là bạch nguyệt quang của hắn thật, nếu tôi thật sự là người hắn không thể không có, hắn đã sớm ra nước ngoài tìm tôi, hà tất gì phải tìm thế thân?”
Bác sĩ phụ trách cướp lấy di động của tôi: “Vậy cũng phải gọi điện thoại thử mới được. Số điện thoại là bao nhiêu? Tôi gọi giúp cô.”
Tôi nói ra một chuỗi chữ số, nhưng tôi vốn không ôm bất kỳ huyễn tưởng gì.
Chương 3:
“Alo, anh là Hoắc Cẩn Ngôn ư? Nghe nói Thẩm Ly là bạch nguyệt quang của anh, anh có thể nói cho người nhà của Thẩm Ly biết, cho dù bạch nguyệt quang của anh có về nước, anh cũng sẽ không vứt bỏ thế thân không? Bởi vì cô ấy là bạch nguyệt quang của anh, hiện tại cô ấy không thể về nước được.”
Hoắc Cẩn Ngôn cười lạnh cự tuyệt: “Cô ta coi trọng bản thân mình quá rồi, từ khoảnh khắc cô ta bước ra khỏi biên giới, đối với tôi, cô ta đã chếch.”
Tôi nghe mà nghẹn họng. Lời anh nói hệt như một cái tát tát thẳng vào mặt tôi, làm tôi xấu hổ tới cùng cực.
Tôi lắc đầu với bác sĩ phụ trách: “Thôi quên đi, tôi không muốn tự rước lấy nhục.”
Bác sĩ phụ trách lại nổi giận, trực tiếp rống lên với Hoắc Cẩn Ngôn: “Nếu cô ấy sắp phải c.h.ế.t thật rồi thì sao?”
Giọng của Hoắc Cẩn Ngôn tràn đầy hoảng hốt: “Anh có ý gì?”
“Ý ngoài mặt chữ, cô ấy bị bệnh rất nghiêm trọng, nhưng ở nước ngoài không ai dám thực hiện ca giải phẫu này, chỉ có bác sĩ Phó của bệnh viện Hoa Tây trong nước các người đích thân giải phẫu cô ấy mới có hi vọng sống.”
“Nhưng anh của cô ấy không cho cô ấy về nước, nếu anh thật sự không còn thích cô ấy nữa thì nói rõ cho anh trai của cô ấy biết, đừng để người nhà cô ấy hiểu lầm cô ấy là bạch nguyệt quang trong lòng anh, hại cô ấy chếch nơi tha hương dị quốc. Thời gian còn lại của cô ấy không nhiều đâu.”
Đúng vậy, nếu tôi vốn không phải bạch nguyệt quang trong lòng Hoắc Cẩn Ngôn, vậy anh có thể nói với anh trai tôi một tiếng được không?
Chỉ cần tôi không phải chướng ngại vật trên con đường hạnh phúc của Tô Nam, hẳn anh trai tôi sẽ cho phép tôi về nước.
Bỗng nhiên, trong điện thoại truyền tới giọng nói hạnh phúc của Tô Nam:
“Cẩn Ngon, anh đang nói chuyện điện thoại với ai vậy? Mục sư đang hỏi anh đó, anh có bằng lòng không?”
“Khách khứa đều đang chờ, nếu không phải là cuộc điện thoại đặc biệt quan trọng gì, có thể chờ tới khi buổi lễ kết thúc lại tiếp tục cuộc gọi được không?”
Lúc này tôi mới kịp phản ứng, rõ ràng trong điện thoại đang truyền tới tiếng nhạc đám cưới.
Rất hay, là giai điệu của hạnh phúc.
Khó trách khi anh tôi nghe thấy tôi nói muốn về nước, lại muốn tôi chờ thêm vài ngày.
Cho nên, hiện tại Hoắc Cẩn Ngôn và Tô Nam đang cử hành hôn lễ?
Vậy mà tôi lại gọi điện cho anh ngay trong hôn lễ của anh, đúng là tự rước lấy nhục, chỉ sợ anh đang nghĩ rằng tôi muốn tác quái phá hỏng hôn lễ của anh đi?
Tôi đã tưởng tượng ra được viễn cảnh một hôn lễ hạnh phúc, khách quý nườm nượp, bố tôi, anh trai tôi đều đang chăm chú nhìn vào cặp cô dâu chú rể kia.
Mục sư lại lặp lại lần nữa: “Anh Hoắc Cẩn Ngôn, anh có bằng lòng lấy Tô Nam làm vợ của anh không? Bất kể tương lai cô ấy giàu có hay bần cùng, bất kể tương lai cô ấy khỏe mạnh hay bệnh tật, anh đều sẽ bằng lòng ở bên cô ấy mãi mãi chứ?”
Tôi lập tức cướp lấy di động từ trong tay bác sĩ phụ trách, cúp điện thoại.
Tôi không muốn nghe thấy Hoắc Cẩn Ngôn trả lời: “Tôi nguyện ý.”
…
Ngày hôm ấy, bệnh tình của tôi càng nặng hơn, cứ không ngừng sốt rồi lại hạ sau đó lại sốt, hãm sâu trong ác mộng.
Tôi mơ thấy lúc còn bé, bố thương tôi, anh trai yêu tôi… Nhưng hết thảy tất cả đều đã thay đổi kể từ khi mẹ con Tô Nam tới nhà tôi.
Sau khi mẹ tôi qua đời, cha tôi dự định cả đời không lập gia đình, nhưng năm năm trước, ông ấy lại gặp được mẹ của Tô Nam.
Đó là một người phụ nữ trông giống mẹ tôi như đúc, ngay cả Tô Nam trông cũng giống mẹ tôi lúc còn trẻ hơn cả tôi.
Cuối cùng cha tôi không thể ngăn nổi sự dụ hoặc của truyện thế thân.
Ngay cả anh trai tôi cũng nói: “Em cứ coi như bà ấy là mẹ, tưởng tượng Tô Nam thành cô em gái mà mẹ sinh ra, không được ư?”