Thái Tử Phi, Nàng Trói Định App Địa Phủ - Chương 41: Đánh Chết Mới Thôi
Cập nhật lúc: 17/11/2025 16:03
Cái bộ dạng hùng hổ này là sao?
– Đại ca, con nhận sai, con sai rồi! – Còn chưa động thủ mà nó đã ồn ào lên, “Chuyện gì cũng từ từ, anh đ.á.n.h con có ích gì?”
– … – Tiêu Cảnh Vân đ.á.n.h giá cao cốt khí của nó, “Động thủ!”
Đám gia đinh có chút chần chừ, nhưng những người này đều chỉ nghe lời Tiêu Cảnh Vân, rất nhanh chóng xông lên.
Tiêu Tồn Ngọc có chút hối hận, không bảo Thiết Dực đi theo nàng đến đây…
– Khoan đã! – Vừa thấy gậy sắp nện xuống người, nàng vội vàng giơ tay, “Đại ca, con, nếu con làm Đổng Xảo Tâm thành thật ngậm miệng, có phải sẽ được miễn đ.á.n.h không?”
– Hả, con định cho nó tiền để mua chuộc? – Tiêu Cảnh Vân khinh thường nhìn lại.
– Đương nhiên không phải, cho tiền là hạ sách! – Nàng làm gì có tiền!
– Hiện giờ cả phủ đều biết con cưỡng bức nó không thành nên giận quá hóa thẹn. Trong mắt người khác, con vừa không có danh dự vừa không có khí độ. Nếu con có thể khiến tỷ đệ nó lật lại bản án cho con, thậm chí khiến mọi người tin con vô tội, thì ta bảo người dừng tay cũng không phải không được! – Tiêu Cảnh Vân cảm thấy mình là một người anh trai thông tình đạt lý. Nếu thất đệ tự mình có biện pháp giải quyết, chịu động não thì còn hơn bị đ.á.n.h nhiều.
– Được! Được! – Tiêu Tồn Ngọc gật đầu lia lịa.
Nói là nói vậy, nhưng hôm nay vận xui của nàng còn chưa qua mà… Đại ca hiện tại đối với nàng mà nói chính là đao phủ, không chừng lúc nào lén cầm d.a.o c.h.é.m nàng!
Lương phu t.ử vốn tưởng rằng mình có thể giúp được nhiều, ai ngờ tiểu t.ử này lại tự thuyết phục được Tiêu Cảnh Vân, bắt đầu có chút chột dạ, cảm thấy thư của mình không đủ tư cách.
– Hôm nay thất thiếu gia đi học vẫn tính là dụng công. – Lương phu t.ử nói thêm một câu.
– Đúng! Đại ca, phu t.ử cũng cảm thấy con là người tốt, thầy còn nói sẽ ủng hộ con, sáng mai sẽ cạo râu đấy! – Tiêu Tồn Ngọc vội vàng nói.
Tiêu Cảnh Vân kinh ngạc nhìn Lương phu t.ử một cái. Lại thấy Lương phu t.ử vẻ mặt rối rắm và phức tạp, giống như bị ép buộc. Là thất đệ hắn làm sao?
– Phu tử, cạo xong nhất định phải nhớ cho con quẻ tiền đấy… – Tiêu Tồn Ngọc hướng về phía Lương phu t.ử đáng thương nói, “Thầy cũng đừng cảm thấy áy náy, lời thầy nói tuy ít nhưng lại có tác dụng, đại ca con tuy đ.á.n.h con nhưng cũng sẽ lén cho con chút kính nhi, con hiểu!”
– … – Lương phu t.ử nhịn không được trợn mắt. Ông cảm thấy tiểu t.ử này ăn vạ ở đây một ngày, căn bản không phải để ông cầu xin, mà là muốn ông cạo râu. Cái tật gì thế? Đúng là sở thích kỳ quái! Nhưng… chuyện vừa rồi mình đã hứa, nếu không làm tốt, hiện tại mà không cạo râu thì lấy bản tính của tiểu t.ử này, vừa rồi nói cho sách chắc chắn đều không tính là gì cả… Lương phu t.ử nội tâm lại giãy giụa.
Tiêu Cảnh Vân âm thầm quan sát một lúc, thấy vẻ mặt Lương phu t.ử có vẻ bị ép buộc. Hắn
Tiêu Cảnh Vân nhìn em trai, trong lòng vừa kinh ngạc vừa hài lòng khi thấy nó có vẻ đã tìm ra cách chế ngự được hai tỷ đệ kia và cả lão phu t.ử khó tính. “Thất đệ, nếu đệ không thể khiến hai đứa kia lật lọng, thì sẽ có hai lựa chọn chờ đệ.” Hắn cố ý ép buộc, giọng điệu không cho phép thương lượng. “Một, vi huynh sẽ đ.á.n.h cho đệ nằm liệt giường một hai năm, coi như trả lại công đạo cho người ta. Hai, đ.á.n.h nhẹ hơn chút, dăm ba bữa là lành, nhưng sau khi lành, huynh sẽ định hôn kỳ cho đệ và Đổng Xảo Tâm, rồi đường đường chính chính rước người ta về.”
Thực ra, trong lòng Tiêu Cảnh Vân, chỉ có một lựa chọn duy nhất. Đó là đ.á.n.h thế nào thì đánh, miễn không c.h.ế.t người là được.
Tiêu Tồn Ngọc ôm cái bình đựng dế, vẻ mặt bên ngoài ngoan ngoãn lạ thường. Nàng gật đầu, nhấc chân lẽo đẽo theo Tiêu Cảnh Vân. Nhưng chưa đi được hai bước, Tiêu Cảnh Vân đã không chút lưu tình, đột ngột tung chân đá mạnh vào ống quyển nàng.
“Thình thịch!” Tiêu Tồn Ngọc quỳ rạp xuống đất. Chiếc bình dế trong tay nàng vỡ tan tành, thành từng mảnh vụn sắc nhọn. Mảnh sứ cứa vào da thịt, m.á.u tươi bắt đầu rỉ ra, rồi chảy thành dòng.
“Ta cảm thấy… người sẽ gây ra bất trắc, khiến ta mất mạng, chính là huynh đấy.” Tiêu Tồn Ngọc ngẩng đầu lên, oán hận trừng mắt Tiêu Cảnh Vân. Ánh mắt nàng sắc như d.a.o găm, như muốn khoét sâu vào tâm can hắn.
“Trừng cái gì mà trừng! Lúc đi có chào Lương phu t.ử chưa?” Tiêu Cảnh Vân gầm lên, khí thế còn mạnh hơn nàng. Con trai con đứa, ngã vài cái thì có sao! Nhưng lễ nghi phép tắc là chuyện lớn, nhất định phải cho nó nhớ kỹ!
