Thái Tử Và Tuyệt Học Trà Xanh Đệ Nhất Thiên Hạ - Chương 148: Lấy Thân Báo Đáp.

Cập nhật lúc: 04/09/2025 20:29

Lần thứ hai đến cửa cầu thân, tất nhiên vẫn là khéo léo từ chối, nhưng lần này, người chứng kiến rõ ràng đông hơn lần trước rất nhiều.

Vì sao lại có lần thứ hai?

Là vì Cố gia từ chối chưa dứt khoát, hay là nhà họ Ngụy quá mặt dày?

“Nhất định là họ Ngụy không biết xấu hổ! Nhà họ Cố sao có thể để mắt đến Ngụy Thập Tam?” Đường Kiều Kiều không thể  tin nổi.

Đường Tiểu Bạch đi sau nàng, im lặng không nói.

Nhà họ Cố đương nhiên không xem trọng Ngụy Tùy, nhưng... Ngụy Tùy vì sao lại sinh ra hiểu lầm như thế về Cố Hoãn?

“Ca ca!” Đường Kiều Kiều đột ngột gọi.

Đường Tiểu Bạch ngẩng đầu thấy Đường Tử Khiêm từ đình viện đi ra.

Lúc này Đường Kiều Kiều cũng không còn giả vờ không quan tâm nữa, bước nhanh đến hỏi: “Mẫu thân nói gì với huynh vậy?”

Cũng không trách nàng quá gấp.

Buổi sáng hôm nay, Cố Thị được người bên cạnh Trưởng công chúa Kỷ Quốc mời tới, lúc về sắc mặt vẫn thản nhiên, sau đó  gọi Đường Tử Khiêm đến nói chuyện.

Suy nghĩ thế nào cũng thấy liên quan đến Cố Hoãn.

Đường Tử Khiêm vỗ vai nàng, cười nói: “Đúng như muội nghĩ.”

Tự mình nghe thấy câu trả lời này, không biết tại sao, Đường Tiểu Bạch lại không thấy kinh ngạc gì.

Nhưng đại tiểu thư Đường Kiều Kiều  sắc mặt đã biến: “Sao có thể! Cố Hoãn mù mắt rồi—” vai nàng trĩu xuống, là Đường Tử Khiêm dùng sức ngăn nàng nói tiếp.

“Đừng nói bừa!” Đường Tử Khiêm nháy mắt ra hiệu, “Ai cũng có cân nhắc riêng, chuyện này là do tổ mẫu đồng ý.”

Đường Kiều Kiều hất mạnh tay huynh, lạnh lùng cười: “Ta mặc kệ ai đồng ý, Cố Hoãn muốn hạ thấp bản thân, đừng kéo cả phủ Yến Quốc xuống nước—” rồi quay đầu lớn tiếng hạ lệnh, “Truyền lời ta, từ hôm nay trở đi, không cho Cố Hoãn bước chân vào cửa phủ Yến Quốc! Ai vi phạm, đuổi khỏi phủ!”

“Kiều Kiều—”

“Ngay cả huynh cũng đừng bênh nàng!” Đường Kiều Kiều trừng mắt với Đường Tử Khiêm, vành mắt đỏ lên, “Không thì đến huynh cũng bị đuổi!”

Nói xong, phất tay áo, như trận gió lướt qua.

“Ờ…” thấy đại tiểu thư rời đi, Đường Tiểu Bạch mới dám mở miệng, “Tỷ ấy chắc là cảm thấy biểu tỷ Cố Hoãn không biết phân rõ phải trái, dùng Ngụy Thập Tam để làm nhục ca ca huynh.”

Đường Tử Khiêm bật cười, lắc đầu: “Hai nhà ta còn chưa từng nói gì rõ ràng, Kiều Kiều tức giận cũng hơi vô cớ rồi.”

“Dù chưa nói rõ, nhưng biểu tỷ Cố Hoãn cũng đâu phải không hiểu chuyện, rõ ràng là nàng bỏ huynh mà chọn Ngụy Tùy.” Đường Tiểu Bạch đáp.

Đường Tử Khiêm liếc nàng một cái: “Nhất định phải nói trắng ra thế sao?” rồi quay người bỏ đi.

Đường Tiểu Bạch vội chạy theo: “Ca đừng buồn, ai có mắt đều biết huynh xuất sắc, huynh còn đứng thứ bảy trong ‘Mười công tử Kinh thành’ cơ mà—”

“Gì cơ? Ta chỉ đứng thứ bảy?” Đường Tử Khiêm lập tức quay đầu, “Cái bảng xếp hạng gì thế? Sao ta chỉ đứng thứ bảy? Sáu người đứng trước là ai?”

“Là do các tiểu thư Kinh thành xếp hạng, chọn ra mười người tài giỏi và được ngưỡng mộ nhất, không phải quan điểm của muội đâu!” Đường Tiểu Bạch nhanh chóng phủi sạch quan hệ.

Đường Tử Khiêm nhíu mày: “Sáu người đầu là ai?”

“Tấn Vương, Phó Cửu, Tiết Thập, Tiểu cữu, Tiêu Tam và Văn Nhân Gia—”

“Văn Nhân Gia là ai?”

“Là ông chủ tiệm sách Văn Nhân ở Tây thị.”

“Một người bán sách mà cũng xếp trên ta?” Vẻ mặt Đường Tử Khiêm như thể vừa bị người cắm sừng, dù mới nghe tin vị hôn thê tương lai bỏ mình cũng không phản ứng lớn thế.

Đường Tiểu Bạch giải thích: “Hắn đẹp trai, rất đẹp trai, muội có nhìn thử rồi—tất nhiên vẫn kém ca ! Trong lòng muội, huynh là số một!”

Đường Tử Khiêm hừ lạnh một tiếng, sải bước rời nội viện.

Đường Tiểu Bạch nghĩ một lát, rồi lại đuổi theo.

“Muội còn muốn làm gì?” Đường Tử Khiêm nghiêng mắt nhìn, bước chậm lại để nàng theo kịp.

Đường Tiểu Bạch nhỏ giọng hỏi: “Anh hùng cứu mỹ nhân dễ khiến người ta ‘lấy thân báo đáp’ đến vậy sao?”

Đường Tử Khiêm cười cười, không rõ ý: “Đi an ủi tỷ tỷ của muội đi, ít lo chuyện bao đồng.”

“Muội không dám an ủi tỷ ấy đâu…” Đường Tiểu Bạch dừng bước, lẩm bẩm.

“Ân cứu mạng, lấy thân báo đáp, không phải nhị tiểu thư từng nói à?”

Đường Tiểu Bạch quay lại nhìn, thấy A Tiêu cũng đang đứng cạnh, ánh mắt đầy nghi hoặc.

“Đôi khi đúng, đôi khi không.” Đường Tiểu Bạch cảm thấy cần giải thích rõ ràng với đứa nhỏ này, “Thường thì nếu người cứu đẹp trai, hoặc có gia thế thân phận vượt trội, thì mới dễ khiến người ta cảm động đến mức lấy thân báo đáp. Thật ra cũng chỉ là mượn cớ thôi, thử nghĩ xem, nếu ngươi gặp nguy hiểm mà được một bà cụ tám mươi tuổi cứu, ngươi có muốn lấy thân báo đáp không?”

Lý Mặc lắc đầu: “Mười tám tuổi cũng không.”

Đường Tiểu Bạch gật đầu hài lòng: “Báo ân có rất nhiều cách, lấy thân báo đáp là cách không cần thiết nhất. Ngươi muốn lấy thân báo đáp, người ta còn chưa chắc đã muốn nhận đấy! Cứu người rồi lại bị dây dưa, chẳng phải quá oan uổng sao?”

Ánh mắt Lý Mặc trầm xuống, mím môi không nói.

“Đương nhiên cũng có những người vừa gặp đã rung động, vừa khéo hai bên đều vui vẻ, nhưng thực ra cũng chẳng liên quan gì đến chuyện cứu người, có cứu hay không họ cũng sẽ nhìn trúng nhau.”

“Ta từng cứu nhị tiểu thư.”

Đường Tiểu Bạch nghẹn một chút, đánh giá hắn đầy tò mò.

Làm sao còn dám nhắc đến chuyện ấy? Tưởng nàng không biết người đó chính là Lý Hành Viễn chắc?

Biết đâu chừng tiểu tổ tông với Lý Hành Viễn đã sớm thông đồng từ lúc đó rồi!  Còn muốn vin vào chuyện đó để đòi nàng báo ân? Hừ!

Bị nàng nhìn chằm chằm, tai Lý Mặc đỏ ửng, cứng mặt hỏi: “Nhị tiểu thư thấy ta có chỗ nào hơn người không?”

Đường Tiểu Bạch “phì” cười: “Ngươi dĩ nhiên có điểm hơn người, nhưng ta không thích lấy thân báo đáp!”

Cố Hoãn chắc chắn cũng không phải kiểu người vì một lần cứu giúp mà lấy thân hứa gả.

Ca ca đã dặn nàng đừng nhúng tay vào chuyện này, nàng cũng không muốn bới móc nữa.

Khi gặp lại Ngụy Tùy nàng bỗng nhớ ra một chuyện, thuận miệng hỏi: “Lần trước ta đến nhà ngươi, lúc về có đi ngang qua khu Yên Khang , ta không thấy đoạn ấy ngắn hơn đi ngoài đường chính là bao. Ngươi vẫn thường đi đường vòng về nhà à?”

Ngụy Tùy đáp: “Tất nhiên là không, bình thường ta đều đi đường lớn. Hôm đó là Phí Cửu nhờ ta đến tiệm sách Văn Nhân mua hộ một quyển sách nên mới rẽ qua Khu Yên Khang .”

Đường Tiểu Bạch ngẩng đầu nhìn hắn: “Sách gì thế?”

...

“‘Tập chú Kinh Xuân Thu của Tuân Tử’—”

Phí Tuyên vừa nói, vừa đặt cuộn thư tay đang cầm xuống bàn. Màu sắc đã hơi ngả vàng, song được bảo quản vẫn rất cẩn thận.

“Quyển ‘Tuân Tử’ này, từ sau thời Tần Hán, người đọc rất ít, cũng không có bản chú giải nào lưu truyền. Mãi đến năm mươi năm trước, mới có một vị học giả uyên bác chú giải bộ sách này—” vừa nói, vừa chậm rãi mở cuộn giấy.

Ánh mắt lướt qua từng hàng chữ, Phí Tuyên  như thoáng thất thần. Đường Tiểu Bạch hiếu kỳ ghé lại gần xem, mới khiến hắn hoàn hồn.

Hoàn hồn rồi, Phí Tuyên  cuộn lại thư quyển, nhàn nhạt nói: “Hôm nay hai người các ngươi sao chép bản chú giải này lại, sau đó về nghiên cứu thêm.”

Cũng được thôi. Đường Tiểu Bạch không có ý kiến gì.

Nàng mới liếc sơ qua, đều là thủ bút, mà nét chữ lại cực kỳ có thần, có thể là bút tích thật của vị học giả kia.

Quý giá đến vậy, không nỡ để người khác xem là điều dễ hiểu, đã cho phép sao chép lại là nhân nhượng rồi.

Thế là Phí Tuyên đọc từng chữ, Đường Tiểu Bạch và Lý Mặc ngồi dưới ghi chép theo.

Nửa ngày một canh giờ đương nhiên là chép không hết, lúc thu dọn bút mực, Đường Tiểu Bạch tiện miệng hỏi: “Vị tiền bối chú giải sách Tuân Tử này là ai vậy?”

Bùi Tuyên trầm mặc trong chốc lát mới đáp: “Tiền Thư ký giám, họ Dư, húy Nam Phong.”

Đường Tiểu Bạch kinh ngạc.

Họ Dư sao…

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.