Thái Tử Và Tuyệt Học Trà Xanh Đệ Nhất Thiên Hạ - Chương 174: Đường Kiều Kiều, Ngươi Im Miệng Đi

Cập nhật lúc: 04/09/2025 20:33

Tin tức cùng suy nghĩ giữa bọn họ vốn vẫn thông suốt, bởi vậy Đường Tiểu Bạch vừa mở lời, Lý Mục liền hiểu ngay.

“Nhị tiểu thư nghi ngờ Triệu Cảnh ẩn thân trong Bình Dương quán?”

Đường Tiểu Bạch trong xe không ngừng gật đầu, chợt nhớ ra hắn không nhìn thấy, bèn “ừm” hai tiếng rồi nói: “Nếu Triệu Cảnh không cố ý g.i.ế.c Công Tôn Dịch, thì mối liên hệ duy nhất giữa hắn và Triệu Cảnh, chính là Bình Dương công chúa.”

Tất nhiên cũng không loại trừ khả năng khác, nhưng hiện tại, chỉ có khả năng này là nàng có thể khép kín các đầu mối.

Lý Mặc nghiêng đầu liếc nhìn Lý Hành Viễn.

Lý Hành Viễn khẽ lắc đầu.

Người hắn dùng đều là do chính tay hắn đưa từ Trấn Châu tới, nếu Triệu Cảnh thực sự từ Trấn Châu tiến vào kinh thành, hắn há lại chẳng biết chút gì? Trừ phi có được mật lệnh của quận vương, cố ý giấu hắn.

“Đã có hoài nghi, chi bằng để ta đi Bình Dương quán dò xét.” Đường Tử Khiêm nói.

Vừa hay xe đã tới cửa phủ Yến Quốc công, mà Bình Dương quán lại gần ngay đó, hắn liền giục ngựa thẳng tiến.

Xe ngựa mới vừa vào cổng, còn chưa dừng lại, đã thấy Cố Ngưng được nha hoàn dìu ra, thân hình uyển chuyển như cành liễu đón gió.

Đường Thế Cung vội vàng nhảy xuống ngựa, ba bước thành hai đón nàng vào lòng, nói: “Sao nàng lại ra ngoài? Ta về tất sẽ đến gặp.”

Cố Ngưng nhẹ nhàng đáp: “Các người đi lâu quá, ta thấy bất an trong lòng nên ra đây chờ.”

Đường Thế Cung khẽ vuốt mái tóc nàng, cười dịu dàng: “Chờ lâu rồi phải không? Để ta đưa nàng vào nghỉ một lát…”

Hai người sóng vai bước vào. Đường Tiểu Bạch bị bỏ lại, hoàn toàn như không khí: …

“Sao chẳng ai quan tâm ta chút nào vậy?” nàng lẩm bẩm.

“Nhị tiểu thư thấy mệt rồi?” Lý Mặc thính tai, nghe được bèn hỏi ngay.

Đường Tiểu Bạch bật cười, lắc đầu, nhìn quanh một vòng rồi hỏi: “Đại tiểu thư đâu rồi?”

Gia nhân đáp: “Đại tiểu thư đi tới Bình Dương quán rồi ạ—”

Trong Bình Dương quán, Lý Dao liếc thấy bóng người ngoài cửa sổ, liền khép mắt, xoay người nằm nghiêng vào trong.

Triệu Cảnh dừng bước, lạnh lùng nói: “Một kẻ như Công Tôn Dịch, đáng để nàng thương tâm đến thế sao?”

Lý Dao cắn môi, không nói lời nào.

Triệu Cảnh lặng lẽ đi đến mép giường, ngồi xuống, nhẹ nhàng nhặt một lọn tóc nàng vương trên lưng, thản nhiên nói: “Nàng có biết, Đường Kiều Kiều cũng đã trọng sinh?”

Lý Dao đột ngột xoay người, kinh hãi: “Ngươi làm sao biết được?”

Thấy nàng mở mắt, khuôn mặt lạnh băng của Triệu Cảnh hiện lên một nụ cười nhạt.

Trước mắt Lý Dao lại hiện lên hình ảnh Công Tôn Dịch lúc chết, nàng vội quay đi, nhắm chặt mắt.

Triệu Cảnh thu lại ý cười, chơi đùa mái tóc nàng, nói: “Hôm đó, Đường Kiều Kiều tình cờ gặp ta và Chân Tố tại Tấn Xương lý, sau đó không tiếc mọi giá chia rẽ chúng ta. Nhưng chuyện đó, ở đời trước chưa từng xảy ra.”

“Chẳng phải vì nàng ta không muốn ngươi làm phò mã, vì ngươi với Chân Tố dây dưa không dứt hay sao?” Lý Dao không nhịn được phản bác.

“Nếu nàng ta không trọng sinh, làm sao biết được Chân Tố ở Tấn Xương lý?” Triệu Cảnh chậm rãi nói. “Nhiều chuyện trong phủ Yến Quốc công cũng đã khác xưa. Tin thắng trận ở Ưng Sa Xuyên tới sớm hơn ba tháng, Hỗn Thiên thư viện vốn chưa từng tồn tại, Đường Nhị tiểu thư chưa từng học ở tộc học Cố gia, bên người cũng không có kẻ nào tên là Đường Tiêu—” nói đến đây, hắn hơi nhíu mày.

Người tên Đường Tiêu kia, hắn biết là ai.

Nhưng kỳ lạ là, có Đường Tiêu rồi, thì lại không có Tần Thiên. Hắn đã tìm khắp nơi mà vẫn không thấy bóng dáng.

“Bẩm công chúa, Đường đại tiểu thư đến rồi.” Bên ngoài có người bẩm báo.

Lý Dao ngồi bật dậy: “Nàng ta tới làm gì? Không—” miệng bị bịt chặt lại.

“Đưa nàng ta vào.” Triệu Cảnh cất giọng nhàn nhạt, chẳng chút cảm xúc.

Lý Dao cố sức kéo tay hắn ra: “Ngươi gọi nàng đến làm gì? Ngươi muốn làm gì?”

Triệu Cảnh siết chặt lấy nàng: “Chỉ là muốn cùng nàng ta trò chuyện một phen.”

Lý Dao vùng vẫy: “Chuyện này không liên quan tới nàng ấy! Là ta không cần ngươi! Là ta không cần ngươi!”

Ánh mắt Triệu Cảnh tối lại, nhìn nàng chằm chằm: “Nếu không phải vì nàng ta chen ngang, ta và nàng sớm đã thành thân!”

“Nàng ấy làm vậy là vì ta!” Lý Dao nghiến răng nói.

Triệu Cảnh cười lạnh: “Đường Kiều Kiều từng say mê Tấn Vương, lại bị hắn làm nhục mà chết, còn liên lụy cả phủ Yến Quốc công. Nàng ta trọng sinh, là để báo thù. Hiện giờ, phủ Yến Quốc công đã bị nàng ta dắt mối, cấu kết cùng thái tử Lý Mặc! Nàng đừng tưởng nàng ta vô hại!”

Những lời này, đã là tiết lộ quá nhiều. Lý Dao ngẩn người, ngơ ngác nhìn hắn, không còn chút sức lực phản kháng.

Bên ngoài bỗng vang lên tiếng động hỗn loạn.

Giọng nữ quen thuộc, thanh thoát, trong trẻo truyền đến, khiến Lý Dao xúc động đến mức bất chấp tất cả, hét lớn: “Kiều Kiều, mau rời khỏi đây!”

Không khí chợt trở nên yên lặng đến cực điểm.

Triệu Cảnh cau mày, vội vàng bịt miệng nàng lại, rồi ra lệnh: “Dẫn vào!”

Tiếng giao đấu ngoài viện diễn ra không lâu, rồi nghe thấy Đường Kiều Kiều quát:

“Dừng tay!” Một lát sau, nàng cất giọng bình tĩnh: “Ta tự mình vào.”

Lý Dao mở to mắt, nhìn chằm chằm về phía cửa.

Bước chân của Đường Kiều Kiều như thường lệ, vẫn lớn hơn, nhanh hơn, thậm chí nặng nề hơn so với khuê nữ bình thường.

“Cộp cộp cộp” mấy tiếng, bóng dáng thiếu nữ yểu điệu kiều diễm đã hiện ra trước mắt.

Tóc mây vấn cao, dung nhan như hoa, tà váy tựa thác đổ, mỗi bước đi là một trận cuộn sóng lụa là, áo bay dây lướt, tư thái nhẹ nhàng mà ẩn chứa sát khí, vài bước vội vàng đã đến trước cửa.

Vừa trông thấy Triệu Cảnh, ánh lửa nơi đáy mắt Đường Kiều Kiều càng cháy rực, cằm hơi hất lên, cười lạnh:

“Chó nhà có tang, còn mặt mũi trở về hay sao?”

Lòng bàn tay Triệu Cảnh siết chặt, rồi buông ra, chậm rãi nói:

“Đường Kiều Kiều, ngươi rốt cuộc muốn thế nào?”

Ý muốn của Đường Kiều Kiều chính là ý của phủ Yến Quốc công. Giờ hắn chỉ biết phủ Yến đã ngả theo tiểu thái tử kia, nhưng chưa rõ mục đích sau cùng của họ: là phò trợ thái tử, hay là muốn tự lập?

Đường Kiều Kiều nhướn mày: “Ngươi đã hỏi thành khẩn như thế, ta cũng chẳng ngại nói thẳng — thứ khác không cần, chỉ muốn cái mạng của ngươi.”

Triệu Cảnh cau mày: “Ta từng đắc tội với ngươi lúc nào?” Hắn tự xét đời trước giữa hắn và Đường Kiều Kiều không hề có thù oán.

Đường Kiều Kiều cười khẩy: “Thì ra bóp cổ, bắt cóc, bôi nhọ cũng không tính là đắc tội à?”

Triệu Cảnh cười lạnh: “Nếu không phải ngươi hết lần này đến lần khác chia rẽ ta với Bình Dương, thì dù có nhìn ngươi một cái, ta cũng thấy phí phạm thời gian.”

Đường Kiều Kiều híp mắt, cười nói: “Ta chia rẽ sao? Ta là đang nhắc nhở A Dao: chơi đủ rồi thì nên buông tay. Những thứ dơ bẩn lồm cồm chui từ bùn ra, có rửa sạch rồi thì chơi qua cho lạ một chút là được rồi. Phò mã à?” Nàng liếc hắn một lượt, ánh mắt chợt lạnh, “Phì!”

“Nếu không có A Dao kéo ngươi từ bùn đất lên, ngươi quỳ cũng chẳng đủ thấp để nhìn đến ta. Trong đám con nít ngoài phố, tùy tiện túm lấy một đứa cũng cao quý hơn Triệu Cảnh ngươi gấp trăm lần—”

“Đường Kiều Kiều, ngươi im miệng cho ta!” Lý Dao gần như phát điên, vừa hét vừa giữ chặt Triệu Cảnh.

Đường Kiều Kiều không phải không thấy ánh mắt ra hiệu của Lý Dao, nhưng bảo nàng cúi đầu nhận thua, còn không bằng để nàng c.h.ế.t cho rồi.

Lúc này nhìn thấy vẻ mặt Triệu Cảnh như sắp nổi sát tâm, nàng lại thấy vui vẻ đến tột cùng, nụ cười càng thêm rực rỡ: “Giờ là dựa vào ai mà mạnh miệng vậy? Chẳng những sủa, còn muốn cắn người rồi? Hay để A Dao ban cho ngươi một khúc xương, ngươi tha cho ta một mạng nhé?”

“Đường Kiều Kiều!” Triệu Cảnh gầm lên một tiếng, hất tay hất luôn cả Lý Dao.

Ngay lúc ấy, một tiếng gầm khác cũng vang lên:

“Đường Kiều Kiều! Muội nói thêm một chữ nữa thử xem ta có xé xác muội không!”

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.