Thái Tử, Xin Đừng Quấn Lấy Ta! - Chương 101: Thái Tử, Xin Đừng Quấn Lấy Ta!
Cập nhật lúc: 05/09/2025 20:58
Thậm chí kiếp trước, nàng nhớ Cao Ly chính là đối tượng được cả Lương quốc và Đại Tề đều tích cực giao hảo, cuối cùng trở thành nước được cả hai bên coi trọng.
Chính vì ẩn tình này, nên ở kiếp trước Thái tử mới càng thêm sủng hạnh Điền Oánh, khiến nàng danh tiếng lên cao, còn lấn át của quang hoàn của chính phi Thái tử là Tào Khê.
Mặc kệ vương tử đến đây tuần sát là kẻ nào, Khương Tú Nhuận đều không liên quan, nên nàng liền quyết định đổi sang đường thủy, tránh quân giám sát ở đây.
Nếu xuôi đường sông mà đi, thì vô cùng nhanh chóng, chỉ mất một ngày, nàng đã có thể tới biên cảnh Lương quốc,
Cũng chính vì đi thuyền, cho nên lo lắng trong lòng Khương Tú Nhuận mới xem như chân chính bỏ xuống được.
Việc cấp bách trước mắt, đó là tìm chỗ nghỉ chân ở Cao Ly đã. Khương Tú Nhuận cũng tìm hiểu rõ ràng, quán trọ nơi đây khá tốt, bài trí trang nhã, có thể ở được mấy ngày.
Thiển nhi ở bến tàu tìm được xe ngựa, giúp xa phu chuyển đồ đạc lên xe, sau đó đỡ Khương Chi Khương Tú Nhuận lên xe ngựa, rồi mới cùng tỷ tỷ ngồi lên hai bên càng xe. Xa phu quất roi, xe ngựa chuyển bánh về hướng thị trấn bên trong thôn.
Chỉ là mọi người cũng không hề chú ý, khi họ xuống khỏi bến tàu, có một đôi mắt tham lam đã khóa chặt mấy người lại.
Cho tới khi mọi người rời đi rồi, một người cao tầm trung, mặt đầy vẻ láu cá quay đầu nói với nam tử cao gầy bên cạnh:
- Mua bán tới cửa, mời đại ca xuất thủ.
Kẻ mặt mũi láu cá chính là một tên lưu manh trong vùng, ánh mắt rất độc, ngay từ khi Khương Tú Nhuận trên thuyền, hắn ta nhìn thấy nàng bỏ tiền trả cho tuyền chủ, nhìn thấy túi tiền của nàng, cùng với tư thái trả tiền, hắn liền biết đây chính là một con dê béo.
Sau đó xe ngựa nhanh chóng chạy đi, không lâu liền vượt qua xe ngựa Khương Tú Nhuận. Màn xe đẩy ra, một đại hán khuôn mặt hung ác liếc nhì người xa phu đánh xe, ép xe ngựa chạy vào trong một con đường nhỏ, sau đó bốn năm đại hán từ trên xe ngựa nhảy xuống, tay cầm đoản kiếm và chủy thủ.
Xa phu rụt cổ lại, thân thể run rẩy, do dự một chút sau đó đánh xe tới đừng nhỏ rồi ngừng lại.
Bạch Thiển thấy không đúng, giơ chân đạp xa phu xuống xe ngựa, vung màn xe lên nói với Khương Tú Nhuận:
- Công tử, có mấy tên cướp, ta đi đối phó.
Lại quay đầu nói với tỷ tỷ:
- Tỷ tỷ vào trong xe tránh đi.
Nói xong liền lấy trường đao nhảy khỏi xe ngựa.
Đám cướp thấy vậy đều vung đao vọt lên, đánh nhau với Bạch Thiển.
Khương Tú Nhuận lại hận mình không mang theo cung tên lúc trước chế tạo tại Đại Tề, nếu không hiện tại đã có thể giúp được được Bạch Thiển một chút. Khương Chi cùng Bạch Anh sắc mặt trắng bệch, ngồi trong xe ngay màn xe cũng không dám vén lên.
Bạch Thiển mặc dù dũng mãnh, nhưng đối phương nhiều người, cũng vô pháp toàn bộ ngăn trở, trong đó một tên lao đến, cũng không quan tâm tới mấy người trong xe, chỉ trực tiếp lục hành lý. Trong chốc lát giọng hắn run rẩy hét lên:
- Đại ca, ở đây có... có vàng.
Đại hán thở hổn hển hét lên:
- Mau quay lại, xú nương này khó giải quyết, đối phó xong thì cùng nhau lấy vàng sau.
Nhưng vào lúc này, cách đó không xa có người hét to:
- Kẻ nào ở chỗ này đánh nhau?
Không lâu sau đó hơn mười người mặc trang phục thân binh Lương quốc phi ngựa tới.
Mấy tên đạo tặc thấy không ổn, cũng ko dám cướp vàng, vội vã xoay người bỏ chạy.
Mấy quan binh rời khỏi đội ngũ, nhìn thấy trên mặt đất có vết máu, cảnh giác nhìn bọn họ, hỏi xem có chuyện gì vừa phát sinh.
Khương Tú Nhuận nói rõ mọi chuyện. Tiểu tướng cầm đầu nhóm người không hoài nghi nữa, nói với các binh sĩ bên cạnh:
- Các ngươi đi kiểm tra thân phận của họ, nếu không có vấn đề gì, thì để cho họ rời đi, tránh va chạm với vương tử.
Mấy binh sĩ tiện tay kiểm tra một chút, đột nhiên nhìn thấy mấy tờ giấy thông hành còn bỏ trống tên tuổi. Mấy thứ này vốn được cất giữ cẩn thận, tuyệt đối không dễ phát hiện, nhưng do lúc nãy bị tên cướp lục soát nên lộ ra, liền bị binh sĩ nhìn thấy.
Sắc mặt của hắn xiết chặt, lập tức phất tay để các thị vệ khác tiến lên bao vây bọn họ, sau đó mang theo bằng chứng, quay về trình báo.
Không lâu sau, liền có người đến đây, Khương Tú Nhuận vừa nhìn liền nhận ra, chính là hầu cận bên người Lưu Bội ngày trước, lúc nãy do đánh nhau nên mũ che mặt của Thiển Nhi cũng bị đanh bay trên đất, vết bớt xanh tím lộ ra ngoài.
Người cận vệ kia chỉ nhìn một chút, sau đó quay về bẩm báo với Lưu Bội.
Không lâu sau, hắn lại quay trở lại khách khí nói:
- Người trong xe chắc hẳn là hai vị chất tử Ba quốc? Công tử nhà ta có lời mời hai vị.
Thân ở dưới quốc thổ người ta, không thể không cúi đầu.
Khương Tú Nhuận ở trong xe bóc bộ râu giả xuống, hít sâu một hơi, sau đó cùng ca ca bước xuống xe ngựa, đi theo cận vệ kia tới trước doanh trại Lưu Bội ở Lương Hàn.