Thái Tử, Xin Đừng Quấn Lấy Ta! - Chương 127: Thái Tử, Xin Đừng Quấn Lấy Ta!
Cập nhật lúc: 05/09/2025 21:00
Phượng Ly Ngô nhìn ra vẻ thận trọng của tiểu Khương công tử, gật đầu, vui vẻ nâng bút nhuận mực, viết lời chú giải cho bài thơ.
Nếu nói lúc trước đột nhiên bị tiểu Khương công tử đạo văn, Điền cơ miễn cưỡng có thể chịu đựng. Nhưng bây giờ nhìn thấy, vinh hạnh được Thái tử chắp bút viết lời bình vốn là của mình, lại bị nam nhân hồ ly tinh kia cướp đi, nàng thực sự không thể nhẫn nhục.
Trong lòng ghen ghét phẫn hận đan xen, khiến khuôn mặt Điền cơ vặn vẹo.
Nếu không phải cữu cữu ở một bên lôi kéo tay áo của nàng, nàng thật sự là không nhịn được xông lên phía trước nói hết tình hình thực tế, được xông lên phía trước nói ra tình hình thực tế, khóc lóc kể lể với Thái tử.
Nhưng Phượng Ly Ngô lại biết rõ phân lượng thiếu phó của mình, cho nên việc hôm nay nàng có thể làm bài thơ xuất sắc như vậy, tất trong lòng hắn có thắc mắc.
Lại thấy Điền Oánh tức giận phẫn hận, ước chừng cũng do bị ăn thiệt thòi.
Nhưng Khương Tú Nhuận giữ được thể diện trước mặt mọi người, cho nên hắn cũng lười quản chuyện này ai đúng ai sai. Có lẽ Khương Tú Nhuận chiếm tiện nghi người khác hắn cũng mặc.
Nhưng hiện tại muốn hắn ghi chú giải cho bài thơ "Trộm" tới này, chẳng phải là phóng đại bài thơ này lên? Sau đó để nàng càng lúc càng cả gan làm loạn?
Nên khi hắn hạ bút, cũng chỉ viết xuống mấy lời rải rác không quan trọng.
Khương Tú Nhuận ở một bên có thể nhìn rõ. Lời chú giải của Thái tử so với kiếp trước đúng là khác nhau một trời một vực.
Bởi vậy nàng có thể thấy được, người làm thơ khác nhau thì cảm nhận cũng khác nhau. Cho nên Điền cơ mới chân chính là người chiếm được lòng của Thái tử, chẳng trách kiếp trước nàng ta một đường thuận lợi, như diều gặp gió, chà đạp Tào Khê dưới chân.
Lòng đầy căm phẫn, ròi sau đó Khương Tú Nhuận liền hối hận mình quá vọng động rồi.
Bây giờ nàng kết thù với Điền Oánh, nàng ta về sau còn là chính phi của Thái tử, chính mình cũng cần phải kiếm ăn dưới nữ chủ nhân này.
Đến lúc Điền cơ thị tẩm, gió thổi bên gối, tiền đồ của nàng sẽ cực kỳ không ổn.
Khương Tú Nhuận âm thầm thở dài một hơi, cũng không biết có nên nâng đỡ Tào Khê một chút không, tránh cho sau này Điền Oánh có địa vị ngang ngửa Tào Khê, thì mình còn chịu khổ nhiều.
Nghĩ tới đây, Khương Tú Nhuận không khỏi u oán nhìn về phía Thái tử vừa mới đặt bút... Tên này nếu đã thích nam sắc, thì đoạn tụ tới cùng đi, sao lại còn cưới nhiều vợ như vậy cơ chứ?
Phượng Ly Ngô quăng bút xuống, ánh mắt nhìn về phía Khương Tú Nhuận.
Khương Tú Nhuận lập tức thay đổi thành vưẻ mặt nịnh nọt, biểu thị cảm động muốn rơi nước mắt.
Thế nhưng là Phượng Ly Ngô bây giờ đã có thể nhìn ra phụ tá của mình là kẻ giả nhân giả nghĩa, luôn cảm thấy vẻ mặt của nàng lộ ra sự không hài lòng.
Hừ, quả nhiên là to gan!
Phượng Ly Ngô oán thầm trong lòng, liền trừng mắt nhìn nàng một chút khiến Khương Tú Nhuận có chút kinh sợ, không biết nàng lại làm sai gì rồi.
Kết quả lần đánh trống tiếp theo, Điền Oánh lấy cớ đau đầu, muốn quay lại đại sảnh ngồi nghỉ. Thái tử phi tương lai trong lòng buồn bực khó chịu, hiện giờ nếu không được yên tĩnh một mình, sợ rằng nàng ta sẽ nổ tung mất.
Tiếng trống tiếp tục vang lên, đại khái sau đó tiếp tục truyền hoa tới tay vài người, nói chung là vui vẻ hết một ngày.
Mọi người ở đây đều cho rằng, cuối bữa tiệc trà chính là lúc Mộc Phong tiên sinh tấu cổ cầm, đều chuẩn bị rửa tai lắng nghe.
Thế nhưng bất ngờ thư đồng của Mộc Phong tiên sinh mang lên tiêu cầm tạc hình dáng đuôi phượng, sau đó ông cũng không ngồi ở trước tịch án, mà ra hiệu đệ tử mình là Khương Hòa Nhuận lên đánh đàn.
Điều này đều khiến mọi người kinh ngạc.
Mộc Phong tiên sinh cũng không giải thích, chỉ nhìn tiểu Khương công tử gật nhẹ đầu.
Mặc dù khi làm thơ, trong đầu Khương Tú Nhuận lùng bùng chẳng có gì, thế nhưng tấu cầm lại là sở trường nàng am hiểu nhất.
Năm đó phụ vương nàng bồi dưỡng nữ nhi cầm kỳ ca múa đều hết sức dụng tâm.
Nàng ngày còn nhỏ cảm thấy phụ vương rất quan tâm mình. Bây giờ nghĩ lại, bất quá ông ấy chỉ là chuẩn bị vốn liếng dể đưa nàng ra ngoài làm cống phẩm mê hoặc người ta mà thôi.
Nhưng cũng nhờ hồng phúc của phụ vương, nàng rất am hiểu âm luật.
Khi ở thư viện, thành tích những môn học khác của nàng không cao, không có cách nào khiến Mộc Phong tiên sinh tăng hảo cảm với mình cả.
Kiếp trước Tú Nhuận phu nhân là người khéo léo đẩy đưa, cho dù người không thích mình nàng vẫn có thể nói chuyện thể hiện bản lĩnh của mình ra cho người ta thấy.
Chính vì thế, khi nàng phát hiện Mộc Phong tiên sinh yêu thích cổ khúc, chính là sở trường, nên nàng tu bổ lại cổ khúc, rồi dâng lên cho tiên sinh, phần mục đề còn cố ý ghi danh tự của tiên sinh vào.