Thái Tử, Xin Đừng Quấn Lấy Ta! - Chương 160: Thái Tử, Xin Đừng Quấn Lấy Ta!
Cập nhật lúc: 05/09/2025 21:02
Thái tử vốn chẳng có hứng thú với hôn lễ, hiện tại bị mẫu hậu quấy rầy, hắn có cảm giác như mình nuốt phải con ruồi, thế nên sau khi làm lễ với ba vị vương nữ, hắn chỉ nói các nàng an tâm ở lại trong phủ, mỗi người tự về viện mình nghỉ ngơi.
Khương Tú Nhuận cũng tới sân viện của mình ở góc khuất sau hoa viên. Tỳ nữ được phái tới phục thị "Dao cơ", tên gọi là Đào Hoa. Một tiểu cô nương rất cơ linh nhanh nhẹn, có lẽ là được điện hạ căn dặn trước rồi, cho nên nàng ta cũng không nhiều lời.
Hơn nữa Phượng Ly Ngô cũng đã nói rõ với Khương Tú Nhuận, trước mặt tỳ nữ này, khi cần thay đổi thân phận đều không cần giấu diếm, cứ yên tâm sai sử nàng ta.
Thế nên dưới sự giúp đỡ của Đào Hoa, Khương Tú Nhuận tháo xuống đầy đầu trâm cài châu xuyên, sau đi đi ngâm nước ấm, mỗi một lỗ chân lông đều được an ủi. Tắm xong nàng lại hong khô tóc, đổi lại nam trang, từ cửa sau rời khỏi nơi đây, đi thẳng trở về phòng viện của thiếu phó.
Cả một giày giày vò, cuối cùng cũng được thư thái một chút. Nhìn thời gian, hẳn là lúc này Thái tử đã ở phòng viện của Điền cơ.
Nàng làm phụ tá, ngoại trừ cầu phúc Thái tử trên lưng ngựa hùng phong cường kiện thì cũng không hề ngược đãi bản thân mình. Cho nên liền mệnh Thiển nhi lấy một lượng lớn tiêu xanh xào với thịt thỏ, lại thêm một nồi ốc hầm chuối. ăn hai bát cơm sau đó liền an tâm chuẩn bị đi nghỉ ngơi.
Thế nhưng chén cơm còn chưa kịp buông xuống, trước cửa viện đã truyền tới động tĩnh. Vốn đêm nay là đêm động phòng hoa chúc, vậy mà Điện hạ Phượng Ly Ngô lại tới đây?
Miếng cơm trong miệng Khương Tú Nhuận cũng không kịp nuốt xuống, liền vội vàng đứng dậy cung nghênh điện hạ.
Ngày đại hỉ, nhưng nhìn Điện hạ có vẻ không vui, đáy mắt cũng có chút tơ hồng.
Vừa nhìn thấy Khương Tú Nhuận liền cau mày nói:
- Chỉ có ngần này thức ăn làm sao đủ?
Khương Tú Nhuận cũng không dám nói "Căn bản không có phần của ngươi, ngươi đi thì liền đủ ăn", chỉ cười làm lành nói:
- Thái tử là muốn dùng cơm ở đây?
Phượng Ly Ngô không nói gì, đặt m.ô.n.g ngồi xuống, kéo bát canh ốc một hơi chén sạch sẽ.
Khương Tú Nhuận thấy vậy, vội vàng kêu Thiển nhi đi chuẩn bị chút thức ăn nữa, thế nhưng Thái tử lại ngăn lại nói không cần, hắn thấy có chút không thấy ngon miệng, lười ăn cơm.
Khương Tú Nhuận lại vội bảo Thiển nhi dọn bàn ăn, sau đó pha một ấm trà nóng. Nàng đi súc miệng rửa tay, sau đó liền trở lại phòng xin chỉ thị Thái tử đang há miệng uống trà.
- Điện hạ đến đây, phải chăng vì khó xử không biết nên tới viện của vị vương nữ nào, cần tại hạ hiến kế cho ngài?
Phượng Ly Ngô liếc mắt nhìn nàng, kìm nén bực bội nói:
- Quân có gì gián ngôn?
Đây cũng không phải là việc nhỏ, không đơn giản là Phượng Ly Ngô đi ngủ với nữ nhân nào, mà là muốn lôi kéo quan hệ với Yến quốc hay Cao Ly.
Nếu lấy thân phận phụ tá mà nói, nàng hi vọng Thái tử có thể kéo dài một hơi, đề khí đan điền, một đêm bôn tẩu hai viện, cùng hưởng ân huệ, phân thưởng công bằng Yến – Cao hai nhà.
Nhưng chuyện này, cũng không phải dễ dàng như nói trên đầu môi được. Nàng sợ nếu mình nói ra như vậy, nhỡ chẳng may Thái tử không được, đả thương tự tôn của trữ quân, dưới cơn nóng giận, có khi Thái tử tiễn nàng đi bồi hai bị ma ma đi câu cá dưới đáy sông thì tèo.
Thế là nàng quyết định điều hoà, mở miệng nói:
- Cao Ly quốc có thể mở ra cửa sông thuận lợi cho vận tử, có địa vị không tầm thường, Thái tử hẳn là nên thân cận với Điền cơ nhiều hơn, lấy Cao Ly làm trọng.
Phượng Ly Ngô lạnh lùng nói:
- Quân trù tính suy nghĩ quả thực là chu đáo, nếu là một nam tử chân chính thì không nói, còn quân nói là ngủ là ngủ cũng y như mình là đại trương phu nhỉ?
Khương Tú Nhuận xấu hổ cười một tiếng, không biết đụng phải cái gân lệch nào của Điện hạ, lời đúng là hun sặc nàng. Thế nên nàng liền dứt khoát không nói gì, chờ điện hạ tự mình định đoạt.
Phượng Ly Ngô tối nay đích thật trong lòng không thuận.
Mặc dù ban c.h.ế.t cho hai ma ma, quét sạch thể diện của Triệu phu nhân. Thế nhưng bát canh kia cuối cùng vẫn nằm trong bụng hắn.
Thưởng cho bổ canh, tất nhiên không dám dùng dược tính quá mạnh. Thế nhưng sau khi vào đêm, khí huyết cũng phun trào, hơn nữa ban ngày nhìn dáng người thướt tha của nữ nhân này, trong lòng càng xao động.
Lúc đó liền giữ lấy tay nàng.
Khương Tú Nhuận bị sợ nhảy lên, trực giác muốn rụt tay về.
Thế nhưng Thái tử bỗng nhiên một tay kéo nàng vào trong ngực, kề sát tai nàng thở hổn hển, nói nhỏ:
- Mẫu hậu sợ Cô không thể thỏa mãn cháu gái bà ta, liền ban cho cô một chung canh bổ.
Nghe thấy vậy, Khương Tú Nhuận lập tức hiểu ra, cũng biết tại sao hôm nay Thái tử lại lên cơn động kinh hạ lệnh ***** hai ma ma kia.