Thái Tử, Xin Đừng Quấn Lấy Ta! - Chương 202: Thái Tử, Xin Đừng Quấn Lấy Ta!
Cập nhật lúc: 05/09/2025 21:04
Hỏi một chút mới biết, mặt Tĩnh cơ bị sưng phù, dầu thuốc mang từ Cao Ly tới đã tặng cho người khác, đành phải tới chỗ lang trung trong phủ Thái tử xin một chút.
Ai ngờ lang trung từ sáng sớm đã bị Tào Khê phái người tới thông báo, nói là có vị dắng thiếp nho nhỏ không quy củ, Điền cơ nàng không thể mặc kệ, về sau ẩm thực của vị dắng thiếp này đểu phải giảm một nữa, dược vật linh tinh gì đó càng không thể hữu cầu tất ứng được.
Thị nữ kia tay không đi ra, trong lòng đầy ủy khuất.
Khương Tú Nhuận tự nhiên nhận ân tình của Tĩnh cơ, thấy mình không thể ngồi yên mặc kệ, liền đưa dầu thuốc trước kia Tĩnh cơ tặng mình và khối ngọc bội cho thị nữ, để nàng mang về. Cũng nói rõ sau này Tĩnh cơ thiếu gì thì không cần ủy khuất, ta sẽ tận lực tiếp tế cho nàng.
Chỉ là khi hai người nói chuyện, có một người đứng ở ngoài tường thiên viện lặng lẽ rời đi.
Không bao lâu, Tào Khê liền nhận được tin thị nữ của mình nghe lén chuyện Khương thiếu phó đưa thuốc cho Tĩnh cơ.
Nàng vui mừng quá đỗi, nghiến răng nói:
- Chẳng trách hôm nay lại dũng cảm xông về phía trước như vậy, hóa ra có tư tình với tiểu Khương công tử. Chuyện yêu đường vụng trộm kiểu này, nếu bị Thái tử biết được...
Thái tử sau khi tức giận, chẳng phải sẽ khiến cho Dao cơ cũng chịu tội theo? Nghĩ như vậy, khuôn mặt Tào cơ giãn ra, nở một nụ cười âm trầm.
Thị nữ thiếp thân đang chải đầu bên cạnh tên Anh Tuyết nhỏ giọng nhắc nhở:
- Tào cơ, ngài phải nhớ kỹ lời của hoàng hậu, thân ở hậu trạch, không thể chuyện gì cũng đứng đầu, bây giờ ngài và Dao cơ vừa trở mặt, ngài lại vạch sai lầm của tiểu Khương công tử, không khỏi khiến người ta cho rằng ngài cố ý nhằm vào huynh muội bọn họ? Chẳng bằng ngài giao lại chuyện này cho Điền cơ, xem nàng ta bố trí thế nào.
Tào Khê nghe cũng cảm thấy hợp ý nàng.
Hai người kia không phải một trước một sau được Thái tử ân sủng sao? Ngồi xem họ chó cắn chó như thế nào.
Đáng tiếc Tào Khê cho rằng mình an bài xảo diệu, nhưng đợi đến khi lời này truyền tới tai Điền Oánh, lại chỉ đổi được một tiếng cười kinh bỉ.
Lại còn coi nàng thành kẻ ngu sao? Tiểu Khương công tử gian díu với Tĩnh cơ?
Cho dù chuyện này có thật thì sao? Đừng nói là một dắng thiếp nho nhỏ, ngay tới cả nàng là nhân tuyển vị trí Thái tử phi, nhưng bị tiểu Khương công tử cưỡng hôn, cởi áo, bị Thái tử bắt gặp mà còn chẳng có chuyện gì đó sao?
Bây giờ suy nghĩ lại mới thấy Thái tử đúng là thiện vị quá mức, vậy mà nam sủng còn dược sủng ái hơn cả một trắc phi.
Trong nội tâm nàng mặc dù cực hận, nhưng đã được giáo huấn. Nếu như lại nháo một màn tróc gian như vậy, có lẽ chỉ mình Tĩnh cơ bị xử trí, chứ chẳng chạm được tới khối thịt trong tim Thái tử đâu!
Loại chuyện cắm đầu xông trận như vậy, kẻ nào thích thì đi mà làm. Lần trước thị nữ của nàng bị đạp vào trong hồ, nên hiện tại thấy tiểu Khương công tử nàng liền đi đường vòng.
Tào Khê muốn nàng ra mặt, không có cửa đâu!
Còn Tào Khê bên kia đợi mãi vẫn không thấy Điền cơ có động tĩnh, ngược lại trong lòng càng thêm lưu tâm động tĩnh của tiểu Khương công tử và Tĩnh cơ.
Tiểu Khương công tử vậy mà tới giờ cũng không biết mình bị người ta theo dõi đâu.
Ở thư viện sắp sửa tới kì thi, Khương Tú Nhuận mặc dù tài học có chút nông cạn, không so được với mấy kẻ bái danh sư từ nhỏ kia. Nhưng cũng may Mộc Phong tiên sinh không phải một vị phu tử cứng nhắc, mà còn là người biết chú trọng với kế sách trị quốc an dân.
Khương Tú Nhuận ở kiếp trước qua lại trong vòng quyền quý, thứ tích lũy được nhiều nhất chính là phán đoán về hậu kỳ Đại Tề và quan hệ giữa các quốc gia, thứ đó đám đệ tử ở thư viện không thể so được với nàng.
Kể từ đó, nàng thăng cấp được vào học trong Thiên Cán, mặc dù có chút vất vả, nhưng bù lại thường xuyên được lộ mặt trước phu tử, đưa ra được ý kiến của bản thân.
Mộc Phong tiên sinh cũng không bồi dưỡng một đám đệ tử đàm binh trên giấy. Cho nên dù học tốt, mà không vận dụng được vào thực tế thì cũng vô dụng.
Cuộc thi lần này, chính là cơ hội cho nhóm đệ tử biểu lộ tài năng của mình.
Toàn bộ các trường học ở Đại Tề mỗi năm đều tổ chức thi đấu lục nghệ.
Cái gọi là lục nghệ. Chính là lễ, nhạc, xạ, ngự, thư, số.
Mộc Phong tiên sinh tuân theo "Nuôi quốc tử lấy đạo, chính là giáo chi lục nghệ, thụ nhân chi đạo".
Khi Mộc Phong tiên sinh còn trẻ, đã từng xướng nghị cùng mấy vị đại nho, cử hành thư hội, để đám môn sinh đệ tử có thể nhìn thấy cục diện bên ngoài, nhìn được thiên hạ rộng lớn.
Dự tính ban đầu vốn là tốt, đáng tiếc nhóm môn sinh đệ tử càng ngày càng say mê trên con đường công danh, sách và lễ đều dụng tâm rèn luyện nhiều nhất. Còn các phương diện khác chỉ hời hợt mà thôi.