Thái Tử, Xin Đừng Quấn Lấy Ta! - Chương 204: Thái Tử, Xin Đừng Quấn Lấy Ta!
Cập nhật lúc: 05/09/2025 21:04
Ai ngờ tại đại môn của thư viện, lại trông thấy một màn"đẹp mắt" như vậy. Hai vị khiêm khiêm công tử một cao một thấp, cách con đường tương vọng, bốn mắt nhìn nhau.
Hai vị công tử đều là huyết thống dị vực Ba quốc, khuôn mặt nhu hòa, thanh tú bên trong mang theo một phần cứng rắn.
Chỉ một lát, người cao gầy bước tới, trong tay cầm một phong thư, muốn giao cho vị công tử thấp hơn.
Hai phụ nhân đứng ở đầu đường liên tục quay đầu nhìn, còn thấp giọng bàn tán:
- Thật sự là đáng tiếc, một đôi này kém chút nữa là thành một đôi bích nhân. Nếu là một nam một nữ, đến lúc đó trai tài gái sắc, châu liên bích hợp, quả thực đẹp tới mức muốn mạng người mà!
Người nói vô ý, người nghe có tình. Phượng Ly Ngô mặc dù sắc mặt không thay đổi, nhưng đứng ở góc đường, bốn phía xung quanh thái tử lại âm phong từng trận.
Hai phụ nhân kia mắt mù mới đúng, nào có chỗ nào xứng đôi?
Khi chàng tới gần, ngược lại mới nhận ra người thanh niên Ba quốc này, không phải chính là tài tử chàng từng gặp trên yến hội ở Thuận Đức sao?
Nội tâm lưu chuyển, lập tức liền nhớ tới Khương Tú Nhuận có từng nhắc tới vị thanh mai trúc mã, tựa hồ càng nghĩ càng cảm thấy là thật... Mà phong thư kia... Sẽ không phải là thư tình biểu đạt tương tư trong lòng đó chứ?
Nghĩ đến đây, chàng liền lập tức sải bước tới, trực tiếp nhận lấy lá thư kia, sau đó lãnh đạm nói với thị vệ bên cạnh:
- Dẫn người này xuống!
Thị vệ theo lời, liền bắt lấy Cơ Vô Cương.
Thế nhưng là Cơ Vô Cương cũng không bối rối, chỉ thuận thế quỳ trên mặt đất, khiêm tốn hành lễ với Phượng Ly Ngô nói:
- Sứ giả Ba quốc Cơ Vô Cương, tham kiến Thái tử điện hạ.
Phượng Ly Ngô nghe thấy vậy mày rậm chau lên, lạnh lùng hỏi:
- Sứ giả Ba quốc? Cô làm sao lại nhớ là trước đó không lâu ngươi vẫn là khách khanh của Thái thú Thuận Đức?
Cơ Vô Cương cũng không chút hoang mang, chỉ nói:
- Tại hạ trước kia tại Ba quốc làm ban sai, chỉ là bởi vì sức khỏe nên phải từ quan, liền mai danh ẩn tích đi buôn bán, mở cửa hàng sống tạm mà qua ngày ở vài nơi mà thôi. Với Thái thú Thuận Đức bất quá là mới quen đã như thân, chưa nói tới làm khách khanh. Vài ngày trước, quốc quân Ba quốc bởi vì cần dùng người cũ, liền triệu tại hạ hồi vương đình, bây giờ là phụng ý chỉ quốc quân đi sứ Đại Tề, thuận tiện đưa cho tiểu vương tử một phong thư nhà.
Phượng Ly Ngô thờ ơ đánh giá hắn, thanh niên này bên hông thật sự có treo lệnh bài của sứ giả các nước, mà hai ngày trước quả thực Ba quốc có phái sứ giả đến đây.
Chỉ là trong kinh thành, sứ giả các quốc gia quá nhiều, nên sứ giả Ba quốc thật sự là không có tiếng nói, lập tức bị xếp tại đằng sau, ước chừng phải bảy tám ngày sau mới triệu kiến.
Nhưng mà những chuyện này tất nhiên là có người chuyên thẩm tra, Phượng Ly Ngô nhìn thấy cái gì Cơ cái gì Vô này không vừa mắt, cho nên muốn hắn đêm nay chịu khổ lao ngục một phen.
Vì vậy mặc dù biết, nhưng Thái tử Điện hạ cũng lười nghe hắn nhiều lời, chỉ nhanh chân đi đến bên cạnh xe chỗ Khương Tú Nhuận đang đứng ngây người, cau mày nói:
- Còn muốn nhìn hắn tới bao giờ? Lên xe!
Khương Tú Nhuận vội vàng chui vào trong xe ngựa, mà Phượng Ly Ngô *****̃ng bước lên.
Thế nhưng khi hai người ngồi ở trong xe ngựa, Phượng Ly Ngô cũng không nói lời nào, chỉ xoay xoay dấu ấn trên phong thư da dê, dò xét biểu tình của Khương Tú Nhuận.
Khương Tú Nhuận quả thực không biết trong phong thư viết hổ báo cái gì, nhất thời ngồi yên lặng, lo sợ bất an.
- Nhiều mồ hôi như vậy, lau đi.
Thái tử đột nhiên đưa một chiếc khăn tay tới cho nàng.
Khương Tú Nhuận lúc này mới phát hiện trên trán đổ đầy mồ hôi, không khỏi cười gượng một tiếng, nhận lấy khăn tay lau trán.
Cứ như vậy, hai người đều không nói gì, một đường yên lặng về tới phủ Thái tử.
Phượng Ly Ngô trực tiếp tới thư phòng ngồi xếp bằng, sau đó từ trên mặt bàn lấy ngân đao, mở phong thư ra, rút một mảnh lụa thư ra ngoài.
Khương Tú Nhuận quỳ ở trước mặt, cẩn thận từng li từng tí vươn cổ lên,nghĩ đọc được một hai chữ cũng tốt, còn có đối sách ứng phó.
Nhưng Phượng Ly Ngô tựa hồ nhìn ra tâm tư của nàng, cố ý nâng mảnh lụa lên cao, không cho nàng nhìn!
Điện hạ như vậy, quả thực là bị chọc giận rồi. Thế nhưng lúc này Khương Tú Nhuận cảm thấy mạng sống của mình như ngàn cân treo trên sợi tóc, căn bản không dám tò mò nữa.
Đành phải rụt cổ lại, chờ Thái tử đọc hết thư.
Phượng Ly Ngô đọc đi đọc lại hai lần, sau đó chậm rãi ngẩng đầu nhìn Khương Tú Nhuận, ánh mắt vừa kỳ quái lại quỷ dị.
Trên đường hồi phủ, chàng ta cứ dùng thái độ như vậy treo ngược nàng lên. Khương Tú Nhuận cũng chịu đựng đủ rồi, cảm thấy mình phủi sạch quan hệ là xong, liền cố gắng thản nhiên nói: