Thái Tử, Xin Đừng Quấn Lấy Ta! - Chương 210: Thái Tử, Xin Đừng Quấn Lấy Ta!
Cập nhật lúc: 05/09/2025 21:05
- Đại danh của Mộc Phong tiên sinh có ai không biết? Danh tiếng khiến người khắp thiên hạ đều phải kính nể, bây giờ hành trình đi qua Duyện châu tất nhiên ta phải khoản đãi.
Hai người hàn huyên với nhau, Khương Tú Nhuận đều nghe rõ ràng.
Kỳ thật theo lý thuyết, hành trình đoàn xe không nên đến Duyện châu, nhưng có đồng môn lại nói với Mộc Phong tiên sinh rằng nghe nói địa giới Duyện châu trồng rất nhiều mía, phong cảnh thanh nhã, đi ngang qua mà không ghé vào quả thực rất hối tiếc, cho nên Mộc Phong tiên sinh lúc này mới sai người hơi lượn quanh đường tới Duyện châu.
Nếu Thái thú đã tới tận đây, vậy Mộc Phong tiên sinh tất nhiên không thể cứng nhắc cự tuyệt người ta khoản đãi, nên đêm nay mọi người đều an giấc trong dịch quán mà Tần Chiếu sắp xếp.
Khi mọi người xuống xe ngựa, Tần Chiếu cũng không nhìn về phía Khương Tú Nhuận, điều này rất hợp ý nàng.
Xem ra đường công danh bỗng nhiên sa sút, đã khiến cho Tần Chiếu tỉnh táo, không còn một mực cố chấp truy đuổi hoa trong gương, trăng trong nước nữa.
Bởi vì trong dịch quán không có nhiều khách nhân, thư viện phu tử cùng đồng môn chiếm hết hậu viện.
Khi đêm xuống, Khương Tú Nhuận nhìn thị nữ trong ngoài bố phòng, lại nhìn Thiển nhi nằm ở bên cạnh giường ngủ, trong lòng mới yên tâm hơn một chút.
Mặc dù tới địa bàn của Tần Chiếu, thế nhưng nàng cũng không cần phải lo lắng hắn sẽ giống như kiếp trước, đột nhiên xuất hiện trong phòng của mình. Dù sao kiếp này nàng không còn là một cung nữ mềm yếu giặt y phục trong hoán y cục nữa, Tần Chiếu nếu thực sự muốn làm loạn cũng phải cân nhắc kỹ càng.
Nghĩ như vậy, nên đêm nay nàng cũng không thể ngủ ngon được.
Đến sáng sớm ngày thứ hai, mọi người lần lượt dậy rửa mặt vệ sinh buổi sáng.
Mộc Phong tiên sinh hôm qua hỏi qua sau khi hỏi Tần Chiếu, biết ở Phượng đài sơn cảnh sắc ưu mỹ, liền chuẩn bị mang theo học trò tới đó du ngoạn rồi mới rời khỏi Duyệt Châu.
Nhưng cũng có người không thích leo núi, Khương Tú Nhuận là một trong số đó.
Ở Phượng đài sơn dù có đẹp chăng nữa, nhưng nàng cũng không chịu nổi cảm giác leo núi mệt mỏi, mồ hôi vã đầy người. Trên đường đi tắm rửa không tiện, Khương Tú Nhuận chỉ có thể hoạt động nhẹ nhàng, mới có thể bảo trì thân thể sạch sẽ thoải mái.
Cho nên khi phần lớn mọi người đều đi theo Mộc Phong tiên sinh lên núi, thì Khương Tú Nhuận lại lưu tại dưới chòi hóng mát dựng tạm dưới chân núi, uống trà ăn hoa quả, nghe tiếng chim hót bốn phía truyền tới cũng rất khoái hoạt.
Không bao lâu, Tần Chiếu sai người mang theo một xe mía tới.
Xem ra hắn nghe nói Mộc Phong tiên sinh thích ăn mía, cố ý đưa một xe tới.
Khương Tú Nhuận liếc nhìn hắn một cái, không muốn chào hỏi. Tần Chiếu ngược lại chính mình đi tới, nhìn Khương Tú Nhuận nâng quyền nói:
- Một mực không tìm được cơ hội, hôm nay cuối cùng cũng rản rỗi, có thể tới nhận tội với Khương thiếu phó, trước kia còn trẻ người non dạ, không thông thế vụ, nếu như có chỗ nào đắc tội, xin tiểu Khương công tử rộng lòng tha thứ.
Khương Tú Nhuận không nghĩ tới Tần Chiếu sẽ có ngày bồi tội với mình. Dù sao ở trong kiếp trước, hắn đánh gãy đùi cả ca ca, cũng không nói một tiếng "xin lỗi" với nàng.
Công tử thuận buồm xuôi gió đã quen, cái gì đã nhận định, liền nhất định phải thu được và tay. Còn mình khi đó sống c.h.ế.t không chịu thuận theo chính là sai lầm, mới khiến hắn ta không chút cố kỵ dùng huynh trưởng tới uy ***** mình.
Cho nên, lời xin lỗi tới chậm "hai kiếp" này của hắn, trong mắt Khương Tú Nhuận cũng không đáng một xu, *****̃ng không để ý chỉ mấp máy khóe miệng nói:
- Tần thái thú khách khí rồi, chuyện trước kia tại hạ đã quên, còn xin thái thú *****̃ng chớ để ở trong lòng.
Tần Chiếu không nói thêm gì nữa, tìm một chiếc ghế trong chòi hóng mát, yên lặng ngồi xuống.
Khương Tú Nhuận chú ý tới thiếu niên đứng ở bên cạnh hắn, nhìn qua mới chỉ mười bảy mười tám tuổi, diện mục tuấn tú, nhưng có chút trắng quá, không biết là gì của Tần Chiếu.
Nhưng nàng không có ý định mở miệng hàn huyên, *****̃ng không muốn ở trong địa bàn của Tần Chiếu lại đuổi hắn ra, chọc giận tên mãng phu này, người ăn khổ sẽ là nàng mất.
Tần Chiếu cũng không nói gì, chỉ dùng khóe mắt yên lặng liếc nhìn mỹ nhân hắn nhớ nhung từ lâu.
Ngược lại vị thiếu niên bên cạnh hắn lại không chút thu liễm nào, tò mò nhìn chằm chằm vào Khương Tú Nhuận.
Một hồi lâu sau, Mộc Phong tiên sinh chống quải trượng cùng các đệ tử từ trên núi đi xuống.
Xem ra mọi người thu hoạch tương đối khá, Đậu Tư Võ lại còn săn được hai con thỏ, nói là buổi tối muốn để mọi người cùng thưởng thức thịt thỏ.
Mộc Phong tiên sinh thấy Tần Chiếu tới, hai bên liền hàn huyên vài câu.
Tần Chiếu vội vàng dẫn vị thiếu niên kia thi lễ với Mộc Phong tiên sinh, đồng thời nói rõ vị thiếu niên này chính là họ hàng thân thích của nội tức, thông minh hiếu học, ngưỡng mộ đại danh Mộc Phong tiên sinh đã lâu, hôm nay tới đây là muốn bái làm môn hạ của Mộc Phong tiên sinh.