Thái Tử, Xin Đừng Quấn Lấy Ta! - Chương 231: Thái Tử, Xin Đừng Quấn Lấy Ta!
Cập nhật lúc: 05/09/2025 21:06
Ảnh nữ trong lòng hoảng hốt, còn chưa từ bỏ ý định nói:
- Điện hạ, ngài làm sao vậy, ta là Khương Tú Nhuận! Chẳng lẽ mấy ngày không gặp, điện hạ liền thay lòng đổi dạ không nhận ra sao?
Đáng tiếc lúc này Phượng Ly Ngô không còn chút kiên nhẫn nào cả, đưa tay muốn khống chế nàng ta, sau đó cẩn thận thẩm vấn.
Đúng lúc này, nữ tử kia đột nhiên đưa tay vào dưới gối, rút ra một chiếc trâm dài, mạnh mẽ muốn đ.â.m vào sau lưng Phượng Ly Ngô.
Nhưng Phượng Ly Ngô đã cảnh giác, há lại để cho nàng ta đắc thủ được? Chỉ vung tay liền tháo khớp vai của nữ tử kia, sau đó ném mạnh nàng ta xuống giường, đồng thời quát to ám vệ tiến vào, trói chặt nữ tử kia lại, hơn nữa để tránh nàng ta tự sát, còn dùng khăn chặn miệng nàng ta lại.
Phượng Ly Ngô mặt âm trầm chậm rãi đi đến trước mặt nữ tử kia, cúi đầu nhìn kỹ, có thể thấy được trên mặt nữ tử bôi trét lớp son phấn dầy, đồng thời trên mặt còn có chút bột phấn màu tối, để tạo cảm giác khuôn mặt thon gọn như mặt Khương Tú Nhuận.
Lúc này thị vệ gánh hai thùng nước giếng tới lau mặt nữ tử này, nhưng lớp phấn trên mặt nàng ta dùng nước rửa cũng không trôi. Thị vệ lại dùng một miếng vải thô, thấm dầu hạt cải, sau đó thô lỗ cọ qua cọ lại trên mặt nàng ta.
Sau khi lớp phấn dịch dung bị cọ sạch, khuôn mặt của nữ tử kia cũng dần lộ ra, mặc dù trước đó đã được Phượng Vũ năn bóp xương cốt, thế nhưng dưới ánh đèn sáng, vẫn có thể nhìn ra đây căn bản không phải khuôn mặt của Khương Tú Nhuận.
Phượng Ly Ngô chỉ cảm thấy đầu ngón tay cũng có chút phát lạnh, trực tiếp đi tới lôi khăn trong miệng nữ nhân kia ra, bóp hàm nàng ta, giọng nói lạnh băng cất lên:
- Nói, Khương Tú Nhuận đang ở đâu?
Ảnh nữ căn bản không nghĩ tới, mình vẻn vẹn vừa đối mặt chưa được một khắc, đã bị Phượng Ly Ngô nhận ra, bàn tay cứng như sắt bóp hàm khiến nàng ta không thể cắn lưỡi tự sát, chỉ có thể miễn cưỡng nói:
- Ngươi...tại sao lại nhìn ra được sơ hở?
Đôi mắt Phượng Ly Ngô lúc này không che giấu được chán ghét nói:
- Cho dù mùi thuốc nồng nặc cũng sao có thể che giấu một thân hạ tiện của ngươi? Ta vừa rồi phải cố nén mới không nôn ra, đừng có nói nhảm nữa, tranh thủ thời gian, nói mau, Khương Tú Nhuận thực sự đâu?Người nào sai ngươi làm như vậy?
Phượng Ly Ngô cũng không nói ra chuyện thực ra nữ thích khách này quả thực sơ hở đầy người!
Tiểu thiếu phó của chàng toàn thân thơm ngọt không nói, da thịt cũng mềm mại nhẵn nhụi, cả người như không xương, thế nhưng vừa rồi khi chàng đỡ lưng nàng ta, chỉ cảm thân nữ tử này xương cốt quá cứng, cả người da thịt cánh tay đều không đúng.
Huống chi nữ nhân kia cách nói chuyện rất phách lối, vậy mà còn dám sai khiến kêu chàng châm trà đưa nước, mà lại không uống rượu say lại chủ động cầu hoan, quả thực không phải Khương Tú Nhuận.
Khi chàng giơ nến nhìn kỹ mặt nữ nhân này, liền phát hiện đôi mắt nữ tử này không thích hợp, căn bản không phải đôi mắt sáng như hồ nước trong trí nhớ của chàng, khi cười lên lộ ra linh khí, điều đó khiến cho chàng cảm thấy một cỗ khí lạnh bốc tử sống lưng lên thẳng đỉnh đầu.
Khoảnh khắc đó, chàng vô cùng chắc chắn không thể nghi ngờ gì nữa, Khương Tú Nhuận bị người ta đánh tráo!
Ảnh nữ kia chỉ nhận là bản thân dịch dung, còn khung xương là do Phượng Vũ dùng súc cốt thuật ***** lại, nàng ta dù c.h.ế.t cũng không thể khai ra chủ nhân. Cho nên sau khi bị phát hiện là kẻ giả mạo, nàng ta liền ngậm miệng im lặng, mặc cho thị vệ có tra tấn thế nào cũng vẫn vậy.
Chiếc trâm dài cũng được đưa đi cho lang trung kiểm tra, bên trên có bôi kịch độc, chỉ cần trúng vào da thịt là c.h.ế.t không thể nghi ngờ.
Phượng Ly Ngô nghĩ lại thấy lạnh lẽo, nhưng bây giờ trong lòng lại như có lửa thiêu, mấy người thị vệ thủ hộ Khương Tú Nhuận cũng bị kéo ra, lần lượt thẩm vấn.
Kỳ thật lòng trung thành của những hộ vệ này không thể nghi ngờ, thế nhưng dưới sự giám thị hàng ngày của bọn hắn mà lại để xảy ra sơ suất này, cho nên thực sự khó mà chối tội được.
Người thị vệ trưởng nghĩ đến bởi vì bản thân mình lười biếng kém chút hại c.h.ế.t thái tử, chỉ xấu hổ khóc rống lên, cũng cẩn thận kể lại toàn bộ hành trình xem rốt cuộc là sơ suất xảy ra ở chỗ nào?
Hắn tỉ mỉ kể lại, lần đáng ngờ nhất là lúc ở Ngụy quốc, Khương Tú Nhuận bị rơi xuống sông, sau đó nàng ta liền một mực ở trong phòng không ra ngoài, lấy lý do nhiễm bệnh thương hàn, không muốn gặp người.
Khi nàng ta từ biệt Mộc Phong tiên sinh, cũng là cách màn xe, trong xe ngựa chào từ giã mà đi.
Phượng Ly Ngô liên tiếp thẩm mấy thị vệ, càng chắc chắn một điều, Khương Tú Nhuận một mực dưới sự bảo hộ nghiêm mật của thị vệ, cho dù có người muốn đánh tráo *****̃ng không có khả năng. Mà duy nhất có một khắc biến mất trước mắt thị vệ, bọn hắn không bố trí bảo vệ chỉ có lần bị rơi xuống nước kia, người hoảng ngựa loạn, bọn họ cũng không thể chu toàn được.