Thái Tử, Xin Đừng Quấn Lấy Ta! - Chương 235: Thái Tử, Xin Đừng Quấn Lấy Ta!
Cập nhật lúc: 05/09/2025 21:06
Nụ cười trên mặt Phượng Vũ dần tắt, mắt phượng có chút nheo lại, âm thanh lạnh lùng nói:
- Sao? Cơ đau lòng à?
Khương Tú Nhuận không hiểu chậm rãi quay đầu nhìn hắn, hoang mang nói:
- Hả?
Phượng Vũ nhìn vành mắt nàng có chút phiếm hồng nói:
- Cơ muốn khóc sao?
Kỳ thật trong lòng Khương Tú Nhuận đang chấn kinh, không nghĩ tới bỗng nhiên nghe được tin tức nói Phượng Ly Ngô đã chết, n.g.ự.c giống như bị chặn lại rất khó chịu.
Tâm tình nhất thời cũng cực kỳ rối loạn.
Chàng... cứ như vậy mà c.h.ế.t đi sao? Trước khi chết, chàng có nhận định là nàng g.i.ế.c chàng không? Khi đi ngang qua cầu Nại hà, chàng có cố chấp dừng lại đợi nàng, chỉ để mắng một câu "cẩu vật" không...
Nhất thời, ý chí Khương Tú Nhuận lại có chút rã rời, rốt cuộc không muốn giả vờ giả vịt với Phượng Vũ nữa.
Một chuỗi lệ rơi trên gò má tuyết trắng của nàng, mê mang nói:
- Ta... Cũng không biết tại sao lại khóc.
Phượng Vũ không tiếp tục lạnh giọng chất vấn, chỉ lẳng lặng nhìn nàng như đứa trẻ đang lạc đường, mờ mịt không hiểu chuyện gì. Nhất thời trong lòng Phượng Vũ như có đồ vật gì đó đang lặng lẽ sinh sôi...
Ở trong sách từng đọc qua một câu, lúc vô ý đột nhiên nảy lên trong đầu hắn " Tình không rõ từ đâu, càng lúc càng đậm sâu".
Hắn không nói nữa mà đứng dậy rời đi, để nàng khóc một trận, thế nhưng từ đó về sau, hắn sẽ không cho phép nàng vì một nam nhân khác rơi nửa giọt nước mắt.
Sau khi xác định Phượng Ly Ngô đã chết, Phượng Vũ quả quyết nhanh chóng rút lui.
Bởi vì Phượng Ly Ngô chết, chủ tớ Khương Tú Nhuận cũng không bị giám thị chặt chẽ như trước nữa. Thế nhưng Thiển nhi vẫn bị ép uống nhuyễn cốt tán, dưới yêu cầu lặp đi lặp lại của Khương Tú Nhuận, Thiển nhi cuối cùng được đỡ lên xe ngựa của Khương cơ.
Thiển nhi mấy ngày nay cũng chịu khổ, khuôn mặt gầy gò đi không ít. Khương Tú Nhuận đau lòng sờ mặt của nàng, nhẹ lời hỏi nàng muốn ăn gì, chờ đến lúc có cơ hội, sẽ mua cho nàng ăn.
Sau đó vừa nói chuyện vừa cầm tay nàng, trong lòng bàn tay nàng viết chữ.
Do Khương Tú Nhuận ban tặng, cho nên Thiển nhi biết không ít mặt chữ, tập trung nhìn nét tay Khương Tú Nhuận, thực sự có thể đọc được chủ từ viết rõ ràng: Không được mạnh miệng, tùy thời chạy trốn.
Thiển nhi khẽ gật đầu, sau đó cất tiếng nói cho người giám thị bên ngoài xe ngựa nghe:
- Muốn ăn thịt hầm, nếu là thịt heo thì tốt quá, một miếng lớn, mới đỡ thèm được.
Hai ngày sau, khi đoàn người hạ trại tại vùng đồng nội, trên đống lửa quả thực có nấu một miếng thịt lợn to, còn cho thêm hành mới hái được, rót thêm chút rượu vào, mùi hương bay ra bốn phía, chỉ đợi đun sôi cắt thành miếng nhỏ chấm muối ăn.
Nhưng Phượng Vũ là người chú trọng áo cơm sinh hoạt thường ngày, đương nhiên sẽ không ăn loại thịt heo thô kệch như vậy. Thức ăn của hắn đều tinh tế dùng nồi sắt xào nấu.
Mà Khương Tú Nhuận *****̃ng ăn thức ăn trong nồi sắt cùng hắn.
Ban đầu Khương Tú Nhuận nghe tin Phượng Ly Ngô tin c.h.ế.t uể oải một thời gian ngắn, cuối cùng đã khôi phục bình thường.
Bởi vì đường đi nhàm chán, cho nên xuống xe ngựa liền tới xem nhóm đầu bếp nấu ăn. Ở phương diện ăn uống nàng còn bắt bẻ hơn Phượng Vũ nhiều, khi đầu bếp nấu ăn, còn chỉ điểm, kêu phương pháp không đúng, thịt không non mềm.
Phượng Vũ đi tới bên cạnh nàng, cười hỏi:
- Làm sao? Nàng còn biết nấu cơm?
Khương Tú Nhuận không quan tâm nói:
- Ngài cũng quá không chú ý ẩm thực, ngay cả dạng đồ ăn này mà cũng có thể ăn hết, lại nhìn miếng thịt vẫn còn đỏ thế này, không hiểu nấu nướng ra làm sao?
Nói xong, nàng kéo ống tay áo lên, kêu Phượng Vũ giúp nàng nhét ống ray áo vào thắt lưng bên hông, sau đó liền ngồi xổm xuống, cắt tỏi và gừng thành lát, dùng dầu nóng phi thơm lên.
Khương Tú Nhuận ở phòng bếp phủ Thái tử lăn lộn đã lâu, cũng học lỏm được của nhóm ma ma phòng bếp chút da lông.
Bây giờ nấu ăn, nhìn tư thế cũng là thành thục mười phần.
Phượng Vũ cảm thấy một vương nữ làm đồ ăn, có ý tứ, mà tư thế thái mỏng lát tỏi và gừng còn vô cùng thành thạo.
Sau khi thịt cho vào nồi, Khương Tú Nhuận vội vàng nói:
- Nhanh, cho thêm chút nước suối vào trong nồi.
Bọn họ khi nấu cơm đều lấy nước sông, đào đâu ra nước suối ở đây?
Thị vệ nghe vậy xách một thùng nước sông tới.
Khương Tú Nhuận có chút không dám tin trừng mắt nhìn nước sông đục ngầu nói:
- Ta thà rằng c.h.ế.t đói, *****̃ng tuyệt đối không uống nước này.
Thiển nhi không có sức lực đứng bên cạnh lúc này cũng lên tinh thần:
- Tiểu chủ tử ăn uống đều tinh xảo! Đã không có nước suối, nước sông này cũng không biết xử lý rồi mới dùng sao?
Thế là Thiển nhi kêu mấy thị vệ đỡ nàng đi bãi sông nhặt chút đá cuội nhỏ, xếp một vòng lớn trên miếng vải trong chậu, sau đó rải lớp cát sạch rồi mới đổ nước sông vào.