Thái Tử, Xin Đừng Quấn Lấy Ta! - Chương 266: Thái Tử, Xin Đừng Quấn Lấy Ta!
Cập nhật lúc: 05/09/2025 21:08
Nguyên nhân Úy hoàng hậu muốn trắc phi của thái tử tiến cung rất đơn giản, Phượng Ly Ngô không phải sủng ái Điền cơ và Dao cơ sao? Vậy thì hoàng hậu sẽ để trắc phi của Thái tử đến hầu bệnh, nhân cơ hội xả hết oán khí trong lòng. Về phần Tào Khê, là tiện thể kêu tới cùng mà thôi. Trong lòng Hoàng hậu không dễ chịu, nên muốn tìm người thân cận ***** một chút.
Phượng Ly Ngô cũng biết mẫu hậu mình đang oán khí đè nặng, không chỗ giải tỏa. Mượn lời Tào Khê tố cáo Dao cơ nóng nảy, miễn cho Khương Tú Nhuận việc tiến cung hầu bệnh khổ sai.
Mà Tào Khê và Điền Oánh thì ngay trong ngày thu thập đồ đạc tiến cung.
Hai vị trắc phi trong lòng đều khổ sở oán hận. Thực vất vả mới mong ngóng được Thái tử hồi phủ, giờ lại bị Hoàng hậu truyền nhập cung, cứ như vậy thì bao giờ các nàng mới mang thai long chủng, bước lên vị trí chính phi được?
Hai người ngồi trong xe ngựa, Điền Oánh cũng không quên phàn nàn với Tào Khê:
- Tào cơ, ngài cũng đâu phải không biết tính tình Dao cơ ương ngạnh, sao còn đi cáo trạng làm gì? Ngược lại nàng ta nhân cơ hội miễn phải tiến cung, đúng ra ta thực không nhận ra hai người giao hảo lại tốt như vậy? Ngươi đúng là tạo cơ hội cho nàng ta chuyện sủng đó.
Tào Khê trong lòng phiền muộn càng tăng lên, thấy Điền Oánh châm chọc khiêu khích, liền nhịn không được nói:
- Ta làm sao biết được khi đó trong cung phái người tới cơ chứ? Hơn nữa Điền cơ nói là có ý gì, ngươi không muốn tận hiếu với Hoàng hậu sao?
Điền cơ vội vàng im bặt, không muốn nói thêm gì nữa. Nhưng trong lòng Tào Khê lại bị đè nén, thầm nghĩ vào cung phải cáo trạng với Hoàng hậu mới được.
Cả hai cùng nhau tiến cung.
Hậu trạch Thái tử bỗng nhiên thanh tĩnh hẳn, ba vị thị thiếp mặc dù ngày ngày vẫn đóng vai mỹ nhân dưới trăng, thế nhưng Thái tử căn bản không thèm chú ý tới họ, cho nên các nàng dũng không thể xuất hiện trước mặt Thái tử được.
Đêm đó, Phượng Ly Ngô liền nghỉ tại viện Dạo cơ đang bị chứng nóng nảy quấn thân.
Khương Tú Nhuận ngược lại thật không có ý muốn độc sủng nhưng cũng đâu thể đuổi Thái tử đi được.
Trong cung náo loạn một trận, khiến Khương Tú Nhuận cảm khái. Từ xưa đến nay, trong chốn cung đình nào có tình yêu thực sự cơ chứ?
Phượng Ly Ngô hiện tại hoàn toàn sủng ái nàng, nàng cũng không phải gỗ đá, sao không cảm giác được? Bản thân mình đối với Phượng Ly Ngô cũng có một cỗ tình cảm không thể nói rõ được.
Thế nhưng phần tình cảm nữ nhi này, trước mặt hoàng quyền không chịu nổi một kích. Nếu nàng chỉ là một nữ tử gia đình bình thường, phu thê hiền hào cầm sắt hòa minh, vậy thì không có gì để nói.
Khương Tú Nhuận tuy trong đầu lý trí vẫn vô cùng rõ ràng, nhưng trong lòng nàng lại có chút mù mịt. Nàng cũng không biết, nếu có một ngày nàng có thể danh chính ngôn thuận rời khỏi Lạc An, rời khỏi Phượng Ly Ngô, nàng có thể tiêu sái dứt áo không chút nào quyến luyến rời đi được hay không?
Khương Tú Nhuận đứng trước gương trang điểm ngẩn người, dáng vẻ đó rơi vào trong mắt Phượng Ly Ngô, chàng thả quyển trục trong thay xuống, đi tới sau lưng Khương Tú Nhuận hỏi:
- Nàng nghĩ gì vậy?
Khương Tú Nhuận vội vàng lấy lại tinh thần, mấy ngày nay tâm tình Phượng Ly Ngô tâm tình đều không vui vẻ.
Nàng kỳ thật đều chuẩn bị tâm lý Phượng Ly Ngô sẽ phát hỏa, cho nên đối đãi càng trở nên cẩn trọng.
Thế nhưng Phượng Ly Ngô mặc dù lúc đầu nghe nói mẫu thân gây ra chuyện thất đức, chàng thất thố đập phá đồ đạc một trận. Sau đó lại khôi phục tư thái lãnh ngạo thường ngày. Hai ba ngày hôm nay, chàng đi tông miếu, chứng kiến tiểu tử Phượng Vũ mang đầy dã tâm lại một lần nữa trở lại vương thất, vẫn không hề tỏ ra chút khó chịu nào cả.
Nói câu thật lòng, mặc dù Phượng Ly Ngô nhìn qua không hề đơn giản, nhưng Khương Tú Nhuận lại cảm thấy ở chung với chàng cũng không quá khó.
Kiếp trước, khi nàng bị Tần Chiếu xem như vật sở hữu. Mặc dù *****̃ng cho phép nàng ra ngoài, cùng đám phu nhân trò chuyện qua lại. Thế nhưng chỉ cần có cam đảm nói nhiều một lời với nam tử, nếu bị Tần Chiếu trông thấy, khi trở về đều bị hắn thẩm vấn đủ kiểu. Có khi, hắn uống rượu say, còn lớn tiếng mắng chửi nàng.
Hắn mỗi thời mỗi khắc đều khiến Khương Tú Nhuận phải ghi nhớ rằng bản thân nàng chỉ là một kẻ được hắn bao dưỡng, chỉ cần nghĩ tới chuyện đó thôi đã khiến nàng bực mình.
Nhưng Phượng Ly Ngô không ***** phiền muộn trong lòng, Khương Tú Nhuận ngược lại càng cảm thấy đau lòng. Nàng quay người ôm lấy eo chàng, mặt dựa vào n.g.ự.c Phượng Ly Ngô, nhỏ giọng nói:
- Ta đang nghĩ về Điện hạ...
Phượng Ly Ngô cảm thấy nữ tử trong n.g.ự.c ôn nhu ấm áp, quả thực có động lòng với chàng, liền ôm lấy nàng cười nói:
- Ta đang ở ngay bên cạnh mà còn nhớ*? Thực là dính người.
*nhớ: từ nghĩ và từ nhớ trong tiếng Trung đều viết giống nhau, cho nên tùy ngữ cảnh mà bên trên mình dịch là nghĩ, bên dưới dịch là nhớ.