Thái Tử, Xin Đừng Quấn Lấy Ta! - Chương 372: Thái Tử, Xin Đừng Quấn Lấy Ta!
Cập nhật lúc: 05/09/2025 21:14
- Trẫm cũng biết không nên như vậy, thế nhưng trẫm lại không bỏ xuống được! Dựa vào cái gì ngươi trêu chọc trẫm xong, liền đi thẳng một mạch? Ngươi có thể đã từng hỏi xem trẫm có nguyện ý hay không? Cuộc đời trẫm đã từng thích nữ tử nào đâu? Cho ngươi tất cả sủng ái, về sau chẳng chạm vào bất cứ nữ nhân nào khác, người trong thiên hạ chỉ trích cũng đâu có vấn đề gì! Trẫm hao hết tâm tư thiên tân vạn khổ trở thành hoàng đế, ngay cả muốn ngủ với nữ nhân cũng không được, vậy thì có ý nghĩa gì!
Cứ dây dưa như vậy, hai người lăn lên giường nhưng Khương Tú Nhuận nào có tâm tư cùng chàng phong hoa tuyết nguyệt, tức giận liền cho chàng một cái tát. Tiếng bốp vang lên giòn tan, mặt Phượng Ly Ngô đỏ lên, nhưng Khương Tú Nhuận lại cảm thấy đánh vậy chưa hả giận, muốn giơ tay đánh tiếp nhưng bị Phương Ly Ngô tóm lấy, dùng môi đè môi nàng lại áp chế không cho nàng nói được gì.
Nam nhân trống trải hai năm, ngay cả thanh đao gác trên cổ cũng không ngăn nổi. Bao nhiêu lần ôm hôn nữ nhân này trong mộng, tỉnh lại hóa ra giấc mộng Nam Kha, loại tra tấn trong ảo mộng này khiến Phượng Ly Ngô nhức nhối cả hai năm nay.
Đến cuối cùng, Khương Tú Nhuận bị chàng cọ xát ôm hôn không còn khí lực phản kháng, móng tay lưu lại mấy vết cào trên lưng chàng...
Phượng Ly Ngô rất biết giày vò người khác, vốn liếng Thiên tử góp nhặt cả hai năm nay, một khi bộc phát ra liền không thể dừng lại được.
Thế nhưng Khương Tú Nhuận sao có thể so được với thể lực của chàng? Thừa dịp chàng đang tạm nghỉ, cố góp nhặt chút khí lực, sau đó hơi nheo mắt nói:
- Không phải ngươi muốn biết phụ thân của nhi tử ta là ai sao?
Phượng Ly Ngô chỉ cho là nàng nổi lên ý đồ xấu nào đó, muốn chàng mất hứng, lại khai mấy tên dã nam nhân ra, chàng không mắc lừa đâu, tai không nghe thì tâm không phiền!
Thế là chàng cười lạnh nói:
- Về sau phụ thân của nó đương nhiên là trẫm, người khác ở đâu ra? Sau khi ngươi tới Lạc An, trẫm sẽ đón nó về trong cung, chỉ là không thể nuôi dưỡng bên người ngươi, mà trẫm sẽ lệnh nhũ mâu trông nom nó. Thời gian của ngươi phải dành để chăm sóc cho hài nhi của chúng ta... Chỉ là dám thần tử Ba quốc của ngươi có để trẫm mang đứa bé kia đi hay không? Tên sủng thần Cơ Vô Cương có khi ước nâng đỡ thiên tử thượng vị, để hắn dễ bề ép thiên tử lệnh chư hầu...
Khương Tú Nhuận cảm thấy bản lĩnh lớn nhất của Phượng Ly Ngô chính là vu oán giá họa cho người khác. Nếu nàng xây dựng hậu cung rộng lớn, với bản lĩnh ghen ghét vu oan người khác thì Phượng phi chắc chắn sẽ độc bá hậu cung.
Nàng cũng có ý định giấu kín, đợi đến ngày Phương Ly Ngô sắp c.h.ế.t già mới nói cho chàng biết, đến lúc đó sẽ khiến cho chàng vì ngược đãi nhi tử thân sinh mà hối hận không thôi.
Nhưng nếu nàng làm như vậy, người chịu khổ chính là Bảo Lý. Bị trói lên thuyền giặc, muốn xuống đâu phải đơn giản, hiện tại tính toán canh giờ, chắc hẳn cách Ba quốc rất xa, nếu như không quay lại, nhi tử sợ sẽ khóc tới hừng đông...
Nghĩ tới đây, Khương Tú Nhuận cố gắng bình tĩnh lại, thản nhiên nói:
- Sau khi ta rời khỏi Lạc An, mới phát hiện mình đã mang thai hai tháng...
Phượng Ly Ngô nhổm người dậy, nhìn nữ nhân bình tĩnh nhắm mắt dưỡng thần ở dưới thân, cả buổi chưa kịp phản ứng xem câu nói này của nàng nghĩa là gì.
Chàng cẩn thận từng li từng tí hít sâu một hơi:
- Nó... nó là nhi tử của trẫm?
Khương Tú Nhuận cũng chẳng thèm giải thích, chỉ hung hăng nói:-
- Vậy ý ngươi ta là kẻ mà ai cũng có thể lấy làm chồng, nam nhân thiên hạ đều là tình nhân của ta?
Cuối cùng, thuyền hải tặc của Sơn đại vương bắt cóc nữ nhân cũng dừng lại.
Phượng Ly Ngô lật qua lật lại Khương Tú Nhuận hỏi kỹ mấy lần, cho tới khi nàng quay lưng không thèm chú ý tới mình nữa. Chàng mới vội vã bước ra ngoài, mệnh lệnh quay thuyền trở lại Ba quốc.
Thuyền này bởi vì là tàu hành quần, cho nên thân tàu nhẹ nhàng, thiết kế để di chuyển tốc độ nhanh hơn thuyền bình thường, trước khi trời sáng đã kịp tới biên cảnh Ba quốc.
Lúc này bóng đêm vẫn bao trùm, không phải thời gian thích hợp để hành quân.
Quốc quân An Tức nhận được tin từ sớm, mang xe ngựa của Ba quốc tới, chuẩn bị dây cương buộc ngựa tử tế, dùng đuốc chiếu sáng cả một vùng. Thuyền vừa cập bến Phượng Ly Ngô ôm Khương Tú Nhuận lên xe ngựa, để tinh binh của chàng mở đường, đoàn người như hỏa long di chuyển giữa đêm, trực tiếp tiến thẳng tới kinh thành Ba quốc.
Kỳ thật Cơ Vô Cương và mấy cận thần vẫn ở biên cảnh Ba quốc chờ Khương Tú Nhuận. Khi thấy Phượng Ly Ngô ôm quốc quân xuống thuyền, hai bên ngơ ngác nhìn nhau.
Đợi đến khi Phượng Ly Ngô nói với hắn muốn hộ tống nữ vương nhập Ngưỡng thành, Cơ Vô Cương cũng không tiện ngăn cản gì. Nước yếu ngoại giao với Đại Tề cường thế cũng chỉ là thùng rỗng kêu to, căn bản không dám lôi"Lễ giáo" ra nói.