Thái Tử, Xin Đừng Quấn Lấy Ta! - Chương 406: Thái Tử, Xin Đừng Quấn Lấy Ta!
Cập nhật lúc: 05/09/2025 21:16
Thế nhưng chuyện đó *****̃ng không quan trọng bởi trong tay nàng vẫn còn một cành mai. Mấy ngày trước, nàng đã phân phó cho một người khỏe mạnh ở trong phòng kín *****̀ng cành mai đó, để thử xem hán tử đó có nhiễm bệnh hay không.
Như vậy hai bút *****̀ng họa, mau chóng tìm ra nguyên nhân, thanh trừ hậu quả trận bệnh dịch ở kinh thành mang lại xuống mức thấp nhất.
Một ngày một đêm Khương Tú Nhuận rời xa nhi tử, ở trong khách điếm trằn trọc không thể ngủ say. Mà giống như nàng cả đêm không ngủ yên, *****̃ng có khối người.
Dương Như Nhứ *****̃ng như vậy, nàng ta ngủ không yên, còn vụng trộm khi trời tối nửa đêm ra khỏi phủ, chiếc xe ngựa một đường chạy thẳng tới trạch viện ở vùng đồng nội.
Xuống xe ngựa Dương Như Nhứ tức hổn hển, chỉ thẳng vào bóng đen trong nhà quát:
- Ngươi cho ta một gốc "Biệt Lâu Quốc Xuân", đến tột cùng là thứ quỷ gì? Nô bộc chăm sóc nó đều bị nhiễm bệnh, nếu không phải ta dặn dò phụ thân nhanh chóng chuyển nô bộc ra ngoài, chẳng phải tất cả mọi người đều biết chỉ cần ai ngửi phải hoa này đều sinh bệnh hay sao?
Người kia hơi nghiêng người, hướng về phía nàng thi lễ nói:
- Cái này gọi là phúc họa tương y, bông hoa kiều diễm đó tất nhiên sẽ giúp tiểu thư ngài một bước lên mây, leo lên bảo tháp hoàng hậu đó.
Dương Như Nhứ cảm thấy mình bị người ta lợi dụng, tức giận nghiến răng nói:
- Ta thấy là ngươi muốn gây họa cho kinh thành thì đúng hơn! Người đâu, bắt lấy hắn, giải tới quan phủ hỏi tội!
Người kia không hoảng hốt, cười hắc hắc nói:
- Bình Xuyên vương ở Ba quận gửi lời hỏi thăm sức khỏe tiểu thư, muốn ta truyền lời cho tiểu thư ngài có muốn chuyện ngài và Bình Xuyên vương ngày đó được chiêu cáo thiên hạ?
Bình Xuyên vương trong miệng hắn, tất nhiên chính là nhị hoàng tử Phượng Vũ bị lưu đày ở Ba quận.
Nếu biết như vậy Dương Như Nhứ ngay từ đầu đã chẳng làm. Ngay từ khi Phượng Vũ chưa rời khỏi kinh thành, Dương Như Nhứ trên yến hội luôn có thể gặp mặt vị hoàng tử biết tạo niềm vui cho người khác này.
Lúc trước thái tử cùng nhị hoàng tử đối chọi gay gắt, Dương Như Nhứ cũng có chút tâm tư, không từ chối Phượng Vũ lấy lòng.
Còn Phượng Vũ là kẻ thủ đoạn cao minh, cuối *****̀ng vẫn lập bẫy, hai người bí mật ra ngoài kinh thành đi dạo. Dương Như Nhứ ban đầu không muốn, thế nhưng khí lực nam tử quá lớn, cứ như vậy mất đi trong sạch.
Đoạn thời gian đó, Dương Như Nhứ trong lòng hoảng sợ, thế nhưng nhị điện hạ lại trấn an lấy lòng nàng, nói một khi hắn đăng cơ, liền phong nàng làm hậu.
Cuối *****̀ng Phượng Vũ thua cuộc, bị đày tới Ba quận làm vương, Phượng Ly Ngô leo lên ngôi cửu ngũ chí tôn, Dương Như Nhứ lập ý muốn che giấu chuyện *****̉a mình và Phượng Vũ, cho nên thuận theo kế hoạch Dương gia, gả cho Phượng Ly Ngô là được.
Thế nhưng bây giờ Phượng Vũ lại lấy tư tình *****̉a hai người ra áp chế nàng, chỉ nói bản thân có tín vật định thân *****̉a hai người, nếu như Dương tiểu thư không chịu phối hợp, liền sẽ để người truyền ra tiếng gió, nói nàng thất trinh. Dù sao Phượng Ly Ngô hiện tại chỉ thiếu cớ hủy hôn, khi đó hắn ta phái người tới nghiệm thân, liền lập tức biết thật giả.
Cứ như vậy, một chiêu cờ kém Dương Như Nhứ liền bị Phượng Vũ nắm được thóp.
Dương Như Nhứ vì thế phẫn nộ hận hối hận không thôi, nhưng nhất thời lại không còn cách nào khác. May mà Phượng Vũ cũng không yêu cầu nàng làm chuyện gì quá đáng, chỉ thi thoảng viết thư kể chút tình hình thực tế, tiếp tục trêu chọc nàng mà thôi.
Nhưng lần này, hắn đưa tới một gốc mai, muốn nàng mời toàn bộ hào môn quý nữ Lạc An tới thưởng mai. Dương Như Nhứ không nắm bắt được tâm tư *****̉a hắn, nghĩ rằng thưởng mai không ảnh hưởng toàn cục, nên cứ dựa theo hắn yêu cầu mà làm là được.
Nào ngờ gốc mai đó lại gây ra thảm họa trong kinh thành như vậy!
Chuyện tới mức này, Dương Như Nhứ mới giật mình, hành động lần này *****̉a Phượng Vũ ẩn chứa dã tâm thế nào, nhưng nàng nhận ra *****̃ng đã muộn rồi.
Bây giờ nàng tức giận muốn bắt người, lại bị người ra lôi chuyện *****̃ ra áp chế, tức giận mặt đỏ gay lên, hai tay nắm chặt lại.
Đúng lúc này, người kia chậm rãi lấy xuống chiếc mũ trùm trên đầu, lộ ra khuôn mặt dữ tợn đầy sẹo, nhìn Dương Như Nhứ nói:
- Dương tiểu thư, vẫn câu nói kia, phúc họa tương y, Bình Xuyên vương có tâm tư quét dọn chướng ngại đăng cơ, thế nhưng tâm tư *****̉a ngài chỉ sợ là muốn tranh thủ thời gian vào cung làm hậu. Nếu sơ tâm không đổi, ta thật ra có thượng sạch, có thể giúp tiểu thư đạt được thánh tâm, vào cung xưng hậu...
Người đó chính là Tần Chiếu.
Hắn gặp đại kiếp. Cửu tử nhất sinh, ngược lại nhớ được không ít chuyện kiếp trước. Mà hắn thân ở triều đình, càng hiểu rõ rất nhiều thứ mà Khương Tú Nhuận sống trong ngoại trạch không thể biết được.
Thế nhưng nếu không phải đã từng trải qua một đời, hắn cũng không nghĩ đến nguyên lai trận ôn dịch này lại do Phượng Vũ một tay tạo thành.