Thái Tử, Xin Đừng Quấn Lấy Ta! - Chương 45: Thái Tử, Xin Đừng Quấn Lấy Ta!
Cập nhật lúc: 05/09/2025 20:55
Bì Lợi Ba là một viên mãnh tướng của Nam Di, sở trường là săn bắn. Nam Di với Đại Tề trước nay đều âm thầm phân cao thấp, nên khi gặp nhau ở xạ quán, tất nhiên muốn tỉ thí một phen, mục đích làm mất mặt trữ quân Đại Tề.
Xạ quán ở đây không giống những nơi khác, ở đây đo thân để làm cung tiễn. Dựa theo độ lớn nhỏ và lực của cánh tay để căn cứ tạo ra cung tiễn phù hợp với từng người.
Phượng Ly Ngô đã chuẩn bị cung tiễn từ lâu, hôm nay tới đây chính là đến xem cung tiễn mới dùng có thuận tay hay không, xem chỗ nào cần phải điều chỉnh.
Khi chiếc cung mạ vàng nạm bảo thạch được đưa tới, mọi người đều hít một hơi, chiếc cung này nhìn qua đã thấy nặng, không phải lực cánh tay rất khỏe thì không thể nào kéo cung được.
Thế nhưng Phượng Ly Ngô nhẹ nhàng nhấc lên, dễ dàng kéo căng dây cung, cử chỉ rất thành thạo.
Khương Tú Nhuận cũng là lần đầu tiên thấy được mặt oai hùng của thái tử, dù sao kiếp trước khi gặp hắn, lúc nào cũng có vẻ bệnh tật, không ngờ khi chưa bị thương, hắn trái lại là một người dũng mãnh như vậy.
Khi Phượng Ly Ngô thử cung, công tử Lương quốc cũng không nhàn rỗi, bước đến bên cạnh Khương Tú Nhuận, mỉm cười nói:
- Lâu không gặp quân, ta rất tưởng niệm, nếu quân rảnh rỗi, có thể cùng ta du hồ uống vài chén rượu?
Lưu Bội cho tới bây giờ đều không ngờ được, tiểu tử nhìn có vẻ không biết trời cao đất rộng, ấy vậy lại được thái tử thu nạp làm môn hạ, mà hắn lại là người tiên phong đối phó với Lương quốc.
Nhưng Ba quốc cùng Lương quốc là láng giềng, bàn về quan hệ thì hai năm này khá là hòa thuận, Khương Tú Nhuận dù gì cũng sẽ nhìn tình hình, ít nhất phải cho hắn chút mặt mũi???
Đến lúc đó, nếu có thể thuyết phục hắn, Lưu Bội chí ít cũng moi ra được dự định của Phượng Ly Ngô hiện tại là gì, hắn *****̃ng biết cách hốt thuốc đúng bênh, giải trừ nguy khốn của Lương quốc.
Khương Tú Nhuận dùng tay che miệng ngáp một cái, cũng không nhìn Lưu Bội, lười biếng nói:
- Công tử là nhìn tại hạ thấy không thuận mắt hay sao? Trời lạnh như vậy, còn muốn ra hồ chịu lạnh?
Lưu Bội đụng phải cái đinh mềm, không biết phải làm thế nào. Định chèo thuyền du ngoạn vì tránh tai vách mạch rừng, hơn nữa mấy ngày nay băng đang tan, mặc áo ấm đốt thêm chậu than thì cũng chẳng lạnh lắm.
Nhưng Khương Tú Nhuận không muốn đi, hắn liền lập tức sửa lời nói:
- Vậy quân thích nơi nào?
Khương Tú Nhuận bị thái tử túm cổ từ ổ chăn ra, vẫn còn chưa ăn sáng. Hiện tại bụng trống rỗng, tất cả mọi người đều vây quanh Phượng Ly Ngô vỗ m.ô.n.g ngựa*.
*vỗ m.ô.n.g ngựa: ý chỉ nịnh nọt, tâng bốc
Nàng đứng dựa vào cột trụ ở hành lang, từ trong n.g.ự.c lấy ra túi vải, lấy ra nắm lạc rang, vừa bóc vỏ vừa nói:
- Ta hiện tại sống nhờ tại phủ thái tử, nếu quân đã nhiệt tình như vậy, không ngại thì tới phủ thái tử một lần đi.
Lưu Bội sao có thể tới đó được? Khương Tú Nhuận cũng chẳng cho hắn thể diện, há miệng ném tung đậu phộng vào miệng, Lưu Bội đành miễn cưỡng nói:
- Năm ngoái, Khuyển Nhung tập kích quấy rối Ba quốc, phụ vương ta phái binh giải vây cho đô thành Ba quốc. Hai nước chúng ta là láng giềng nên hỗ trợ nhau, cần đi lại thân cận hơn mới được...
Khương Tú Nhuận trong lòng cười lạnh, có láng giềng nhìn chăm chằm như thế này, thân cận tới mấy cũng chẳng đổi được hạ thủ lưu tình.
Phụ vương còn khỏe mạnh, mà nhận hắn làm cha nuôi hắn, gọi vô cùng thuận miệng.
Nếu phụ vương với vị Lưu Bội này tương lai là người thân một nhà, vậy thì nàng kiếp trước tội gì phải khổ sở như vậy, khắp nơi lấy lòng nịnh nọt người khác, thay phụ vương hôn quân làm giá y?
Nghĩ đến cái này, nàng liền đảo mắt, nhìn xéo Lưu Bội một cái nói:
- Phụ vương mượn binh Lương quốc, hình như cũng không phải mượn không? Vàng ròng bạc trắng đưa tới, Lương quốc mới chịu xuất binh tiếp ứng, nghe nói nguyên nhân Khuyển Nhung đột kích, cũng là do Lương quốc các người xúi giục. Biết cách làm giàu như vậy, Ba quốc chúng ta đúng là gặp vận đen lớn, nên mới là láng giềng của Lương quốc!
Khương Tú Nhuận nói đều là sự thực, thế nhưng Ba quốc không cường thịnh như Lương quốc, nên dù có thua thiệt cũng chỉ có thể nuốt hận vào trong. Thật không ngờ tới, thiếu niên cuồng vọng này lại trực tiếp nói toẹt ra, khiến Lưu Bội chẳng biết phải làm sao.
Gặp thiếu niên chẳng thèm để ý tới giao bang quốc gia, mặt Lưu Bội đen mất một nửa.
Hắn đang muốn nói thêm, Tần Chiếu lại bước tới, chau mày rậm nói:
- Thái tử phân phó, muốn tiểu Khương công tử thử cung, ta sẽ đưa công tử đi chọn thân cung và dây cung.
Mấy ngày nay, Tần Chiếu đều không nhìn thấy tiểu Khương công tử, chỉ cảm giác tâm phiền ý muộn, có khi nửa tới nửa đêm vẫn không ngủ được.
Hôm nay thật vất vả mới theo thái tử ra ngoài, thế nhưng cũng không được nói chuyện với nàng.