Thái Tử, Xin Đừng Quấn Lấy Ta! - Chương 463: Thái Tử, Xin Đừng Quấn Lấy Ta!
Cập nhật lúc: 05/09/2025 21:20
Úy San bị bất ngờ, uống liền mấy ngụm nước suối, bị sặc nước mắt chảy ra, miễn cưỡng ở trong hồ đứng dậy.
Ngẩng lên nàng chỉ nhìn thấy một nam tử thân hình cao lớn, nét mặt giận dữ đang đứng bên cạnh "Hoàng đế". Nam tử một thân dương cương, mang theo khí tức uy nghi khiến người ta kinh sợ. Chỉ là nam tử anh tuấn vĩ ngạn này hình như đang giận dữ, nhìn đám thị vệ chung quanh gầm lên:
- Các ngươi là lũ ăn hại à? Thấy có kẻ kinh bạc phượng giá Hoàng hậu nương nương, vậy mà vẫn mặc kệ cho kẻ xấu đắc thủ?
Đám thị vệ lúc này mới xoay người chạy đến, mặc dù trong lòng oan ức, nhưng trên mặt vẫn không dám lộ ra, chỉ có nội tâm không nhịn được thầm oán: "Rõ ràng là Hoàng hậu từ xa nhìn thấy trong suối có nữ nhân, lại không cho bọn họ đi trước đuổi người, muốn tự mình tới trêu đùa người ta. Hoàng hậu đùa giỡn tiểu nương tử đùa tới nghiện, bọn họ nào dám ngăn cản?".
Thế nhưng nghĩ là nghĩ vậy chứ chẳng ai dám nói ra, thị vệ dẫn đầu vội vàng hành lễ nói:
- Khởi bẩm Thánh thượng, là do thuộc hạ thất trách, chứ dọn dẹp sạch sẽ suối nước nóng, chậm trễ Hoàng hậu tắm rửa..."
Trong đầu Úy San lúc này toàn là nước, thất hồn lạc phách ngâm mình trong suối nước nóng, hoảng sợ nhìn về phía nam nhân nàng vẫn cho là "Thánh thượng". Người này... người này rõ ràng ngọc quan buộc cao, là một nam tử phong lưu phóng khoáng, tại sao... sao lại thành Hoàng hậu rồi?
Nếu thực sự như vậy, chẳng phải là mình muốn câu dẫn phu quân của người ta, chẳng hiểu sao câu nhầm vào n.g.ự.c chính thê rồi?
Thế nhưng cũng không cho nàng ta thời gian suy nghĩ, hai tay bị thị vệ tóm lấy, bắt lên bờ chờ tra hỏi.
Nhất thời nữ nhân khóc sướt mướt kêu oan, hô to xin tha mạng.
Bị nháo như vậy, Khương Tú Nhuận cũng không còn hứng thú ngâm suối nước nóng nữa. Hai tay vắt ra sau lưng, cũng không nhìn Phượng Ly Ngô đang ăn dấm ở bên cạnh, nhấc guốc gỗ sải bước quay về trong trướng.
Nhấc màn trướng lên, khí lạnh bị ngăn trở bên ngoài, dưới sàn có trải thảm lông cừu. Vừa bước vào nàng đã bỏ guốc gỗ ra, chỉ đi chân trần trong trướng.
Lần này nàng tâm huyết dâng trào, đột nhiên muốn tới quân doanh thăm Bệ hạ, nhân tiện mang một số đồ vật của các quý phu nhân gửi cho người nhà.
Vì muốn thuận tiện, tránh làm nhiễu loạn lòng quân, nên khi vào quân doanh nàng còn cố ý giả bộ nam trang.
Chỉ là không nghĩ tới, vô tình tới thăm mới phát hiện ra, vốn tưởng quân doanh nhàm chán khô khan, hóa ra lại là mê trướng làm mờ mắt người ta.
Vị thứ nữ Úy gia này, trước kia được gửi nuôi nơi khác, gần đây mới được đưa vào trong kinh, cho nên mới không nhận ra biểu huynh Phượng Ly Ngô.
Phượng Ly Ngô không biết người kia là ai, thế nhưng nàng biết. Dù sao kiếp trước, vị thứ nữ Úy San của Úy gia này có vào cung, trở thành tân sủng của Đoan Khánh đế.
Tiểu thư Úy gia thủ đoạn cao minh thật, đột nhiên lại xuất hiện bên trong suối nước nóng, ngâm lâu tới mức run chân không bước đi nổi, khó khăn lắm mới nhào được vào n.g.ự.c nam nhân, mục đích thế nào, vừa nhìn qua liền hiểu được mục đích của nàng ta.
Hiển nhiên nàng ta lại đi con đường kiếp trước, muốn vào cung cố sủng Úy gia, tranh vinh quanh cho gia tộc.
Nếu như vậy, đúng thực Khương Tú Nhuận đến đây không phải lúc phá hỏng chuyện tốt của nàng ta.
Hừ, nếu hôm nay nàng không đến, biểu huynh sẽ không cố kỵ mà ôm lấy biểu muội ở trong hồ điên loan đảo phượng một phen.
Nghĩ như vậy, y phục nàng vừa nãy chỗ bị Úy San cọ vào lập tức khiến nàng thấy buồn nôn, tỏng lòng càng lúc càng tức giận.
Khi Phượng Ly Ngô đi vào, đôi chân trắng muốt đang đi lại trên thảm lông cừu, lộ ra gót chân hồng hào. Chàng thấy Hoàng hậu của mình vừa bước đi, tay cũng không nhàn rỗi lục tung rương y phục lên, không hiểu đang muốn làm gì.
Phượng Ly Ngô từ phía sau ôm lấy nàng, dở khóc dở cười nói:
- Không đâu nàng lại lục y phục làm gì? Chút nữa lại phải sai người vào dọn dẹp. Nàng không sắp xếp thị nữ cho ta, mấy tên nam nhân tay chân vụng về, đụng hỏng y phục của nàng thì sao?
Khương Tú Nhuận lông mày nhíu chặt, giọng mũi uất ức nói:
- Cho dù không an bài thị nữ cho Thánh thượng, nhưng đi tắm rửa cũng có thể tắm ra một hoàng hoa khuê nữ, chỉ sợ mấy ngày nay ở doanh trại ngày ngày đều làm tân lang. Nếu đã vậy ta còn tới đây làm gì, tự mình thu thập đồ đạc trở về là được.
Phượng Ly Ngô hung hăng cắn lên cổ nàng, vừa cắn vừa nói:
- Nàng vừa mới tới, mùi thịt ta còn chưa được ngửi đã muốn đi? Không có cửa đâu!
Khương Tú Nhuận cũng không giãy dụa, ngước mặt lên cọ nước mắt vào cổ chàng nói:
- Chàng cũng đâu thiếu ăn, ta lưu lại nơi này làm gì?
Phượng Ly Ngô bóp mũi nàng:
- Con mắt nào của nàng nhìn thấy ta ăn rồi hả? Hôm nay là do nàng đụng phải, nếu như nàng không ở đây, nàng ta cũng bị ta ném vào trong hồ. Ngược lại là nàng đấy, không có lý do gì cũng đến nháo với ta. Nàng tắm hay không tắm? Nếu không tắm ta cũng vẫn ăn được...