Thần Y Trở Về Thập Niên 80 - Chương 117
Cập nhật lúc: 04/09/2025 20:48
“Đến lượt tôi rồi.” Người đàn ông tầm ba mươi tuổi nghe gọi tên liền đứng bật dậy, bước nhanh tới ngồi đối diện La Thường, đồng thời đưa bệnh án cũ cho cô.
La Thường chưa vội xem, ngước lên hỏi trước: “Anh thấy không khỏe chỗ nào?”
Anh ta hơi nhìn quanh, rồi nhỏ giọng đáp: “Tôi nghi là thận yếu… trước đi bệnh viện lấy thuốc, mà uống mãi không thấy đỡ.”
La Thường gật nhẹ, bắt đầu bắt mạch. Một lúc sau, cô buông tay, suy nghĩ vài giây rồi hỏi tiếp:
“Chân có lạnh không? Lưng thì sao? Ban đêm có thức giấc nhiều không?”
“Có chứ. Lạnh đều. Tối ngủ dậy bốn, năm lần, ngủ chập chờn lắm.”
Nghe vậy, La Thường đã hiểu vì sao bác sĩ trước chẩn sai. Dựa vào triệu chứng, đúng là rất giống thận dương hư, nhưng khi bắt mạch, cô lại thấy điều ngược lại.
“Anh há miệng ra, tôi xem lưỡi.” – cô nói. Anh lập tức làm theo. Chỉ liếc một cái, cô đã thấy lưỡi anh đỏ, viền lưỡi và lợi đều bị lở loét.
Dấu hiệu điển hình của tình trạng “trên nóng, dưới lạnh” – một dạng mất cân bằng hàn nhiệt khá phổ biến. Người mắc thường chân tay lạnh, sợ gió, nhưng miệng lại hay lở loét, người dễ nổi mụn.
Cô chưa kết luận vội, mà mời anh nằm lên giường, ấn nhẹ vào bụng dưới. Đụng đến chỗ đại tràng, anh ta rên lên một tiếng rõ đau.
“Anh bị táo bón nặng đúng không? Ruột khô, phân cứng.”
Anh ta ngại ngùng cười gượng: “Ờ… đúng vậy. Mấy ngày mới đi một lần.”
La Thường trở lại bàn kê đơn. Viết xong, cô không ngẩng đầu lên mà nói luôn:
“Không phải thận hư.”
Người đàn ông thở phào: “À… vậy thì tốt quá.” Nhưng vẫn chưa rõ rốt cuộc mình bị gì, nên không giấu nổi sự tò mò.
La Thường chủ động giải thích: “Cơ thể anh bị rối loạn khí hóa. Hỏa nhiệt tích lại ở bàng quang khiến ruột táo, phân khô, gây đau và nóng trong. Nhưng dưới thì lại bị hàn khí lấn át – chân tay, lưng lạnh. Hai trạng thái đối nghịch cùng tồn tại nên dễ gây rối loạn.”
Nghe xong, anh ta gật đầu lia lịa dù chưa chắc đã hiểu hết. Nhưng ít nhất, thấy có lý.
“Thế tôi có cần uống tiếp Kim Quy Bổ Thận Hoàn không? Tôi còn nửa tháng thuốc chưa hết…”
“Làm gì có bệnh thận mà uống? Bỏ đi. Tôi kê đơn thuốc khác.” – La Thường cắt ngang.
Cô xé đơn thuốc, đưa qua cho anh xem qua, rồi đi lấy thuốc. Phương Viễn đi theo sau. Hai ngày qua, anh đã tự ghi nhớ vị trí các loại thuốc trong tủ, giờ gần như thuộc hết.
La Thường thấy vậy thì bảo: “Anh Phương, mấy ngày nữa nếu rảnh thì giúp tôi lấy thuốc nhé. Những vị nào cần lưu ý, tôi sẽ chỉ riêng.”
Phương Viễn khẽ gật đầu, xem như đồng ý.
Người đàn ông sau khi lấy thuốc xong lại không rời đi ngay, mà ngồi cạnh Thôi Phượng Sơn và chú ba anh ta. Theo kiểu vô tình mà cố ý, anh để đơn thuốc hé hé cho chú ba Thôi nhìn qua. Đến khi chú ba gật đầu, anh ta mới cầm thuốc rời đi.
Tất cả thao tác đều rất tự nhiên, nhưng La Thường vẫn thấy rõ. Dù vậy, cô không nói gì, chỉ coi như không để ý.
Ngay sau đó đến lượt chú ba Thôi. Ông cười hiền, ngồi xuống nói: “Cô gái, dạo này tôi ăn uống hơi kém, nhờ cô xem thử giúp.”
La Thường bắt mạch xong liền nói: “Không vấn đề gì nghiêm trọng đâu. Tôi kê cho ông một thang thuốc kiện tỳ tiêu thực, uống hết liệu trình là ổn. Quan trọng là phải giữ tinh thần thoải mái, đừng suy nghĩ nhiều.”
Nghe đến đó, Thôi Phượng Sơn không nhịn được cười thầm. Đúng là chú ba cậu lúc nào cũng nghĩ ngợi linh tinh, bảo sao ăn không ngon.
Khám xong, chú ba Thôi lịch sự trả tiền rồi rời đi cùng Thôi Phượng Sơn. Hai người dạo bước dưới bóng cây bạch quả, chú ba vừa đi vừa chắp tay sau lưng, nhìn lại phòng khám rồi nói:
“Phượng Sơn, anh họ cháu có thể nói hơi quá, nhưng cô gái này thật sự có tay nghề. Nếu về y quán nhà ta, hoàn toàn đủ tư cách khám chữa.”
Thôi Phượng Sơn nghe vậy thì hơi chột dạ. Cậu biết chú ba dạo này đang tìm bác sĩ mới cho y quán, mà chưa tìm được người ưng ý. Thái độ hôm nay có vẻ đã nhắm vào La Thường rồi.
Nhưng Thôi Phượng Sơn thì không lạc quan như vậy. Cậu nhìn chú ba, thẳng thắn nói:
“Chú ba, cháu nghĩ chuyện này khó lắm. Bác sĩ đó cũng có cá tính riêng, không phải kiểu dễ kéo về. Với lại, cô ấy cũng vừa bảo chú đừng suy nghĩ nhiều mà, chú lại bắt đầu nghĩ lung tung rồi.”