Thần Y Trở Về Thập Niên 80 - Chương 182
Cập nhật lúc: 04/09/2025 20:53
La Thường nói dứt lời thì ném luôn đống thuốc vừa hái lên tảng đá lớn, ra hiệu cho Phương Viễn và nhóm người đi cùng bắt đầu làm việc, đồng thời giục họ nhanh tay lên.
“Chỗ thuốc này để làm gì vậy chị?” – Tiểu Tạ tò mò hỏi.
“Trị thương ngoài da. Chủ yếu là sát trùng, chống viêm với cầm máu.” – Phương Viễn nhanh nhảu trả lời thay. Đi theo La Thường đã lâu, anh cũng học được không ít kiến thức y học. Khi thấy cô vừa đi vừa hái thuốc dọc đường, anh đã đoán được đại khái cô định làm gì.
Lúc này, một nam sinh bị thương nặng nhất có vẻ nghe thấy tiếng động, khẽ cựa người tỉnh dậy. Phương Viễn cầm lọ đựng hỗn hợp thuốc đã được giã nhỏ đưa cho La Thường.
“La Thường, em giữ tay cậu ta giúp chị. Phương Viễn, anh bôi thuốc cho cậu mặc quần trắng nhé.” – La Thường phân công nhanh gọn.
Người mặc quần trắng chính là nam sinh đang bị thương nặng nhất. Phương Viễn “ừ” một tiếng, rồi cầm lọ thuốc đặc sệt màu xanh lá cây, chuẩn bị bôi lên chân cậu ta.
“Ê ê, mấy người là ai? Cái gì đây? Trông ghê quá, đừng bôi lên chân tôi chứ?” – Nam sinh vừa tỉnh lập tức phản ứng yếu ớt nhưng vẫn gắng giãy nảy.
Tiểu Tạ vội trấn an: “Bọn tôi là người tới cứu các cậu. Ngoài kia cả đống người đang tìm kiếm. May mà còn sống, không sao là tốt rồi. Nhưng mà... các cậu sao lại bị lạc tới tận đây?”
“Không c.h.ế.t được đâu.” – Nam sinh trả lời mà thái độ vẫn hờ hững, không buồn hợp tác. Thậm chí còn chẳng đoái hoài gì đến câu hỏi của Tiểu Tạ.
La Thường liếc cậu ta một cái, thầm nghĩ: *Đúng là mấy đứa học sinh nổi loạn từ Bắc Kinh xuống, chẳng đứa nào dễ quản cả.*
Thấy nam sinh đó còn đang cố tránh né, La Thường đặt tay lên cổ tay cậu ta, bình thản nói:
“Cậu không muốn bôi cũng được thôi. Nhưng để vậy thì khả năng cao là để lại sẹo xấu, thậm chí còn có thể bị nhiễm trùng nặng. Nếu nghiêm trọng thì sau này què chân luôn cũng không biết chừng.”
Câu này nghe vào tai lập tức có hiệu quả. Cậu học sinh im bặt, nằm im trên đất, tuy mặt vẫn không vui nhưng ít ra cũng không phản đối nữa.
“Ọe!” – Vừa thấy đám chất nhầy màu xanh dính lên tay chân mình, cậu ta sợ tới mức muốn bật dậy chạy đi cho khuất mắt.
“Đừng cử động linh tinh. Không thì Phương Viễn mà bôi lệch là bôi nhầm lên miệng cậu luôn đó.” – La Thường lạnh lùng nhắc.
Nam sinh: …
Câu đó khiến cậu ta im hẳn, chỉ còn biết thở dài, trợn mắt bất lực.
Phương Viễn mạnh tay bôi thêm một lượt nữa lên đầu gối cậu ta, vừa làm vừa càu nhàu:
“Chị La vừa đi vừa hái thuốc suốt cả quãng đường xa vậy, còn phải chế biến, lọc giã thành thuốc bôi. Tụi tôi nợ cậu gì mà phải phục vụ như vậy chứ?”
Tiểu Tạ tiếp lời: “Cậu còn kêu ca gì nữa? Tụi tôi vì cứu các cậu mà bỏ cả ngày nghỉ, đi đường núi cực khổ đến tận đây. Cậu không cảm ơn thì thôi lại còn làm ầm lên?”
Nam sinh mặc quần trắng chưa bao giờ bị nói thẳng mặt như vậy. Nhất thời nghẹn họng, không phản bác nổi lời nào.
Trong lúc Phương Viễn còn đang dằn mặt, La Thường đã rút tay về, bắt mạch cho hai người còn đang hôn mê bên cạnh. Xong xuôi, cô quay sang hỏi cậu học sinh kia:
“Trước khi ngất các cậu có ăn gì không?”
---
“Không nhớ rõ... chỉ là mấy thứ kia thôi.” – Cậu ta yếu ớt đưa tay chỉ sang túi đồ bên cạnh.
La Thường mở túi ra xem. Bên trong toàn là trái cây rừng. Có mấy quả to trông giống táo dại ở vùng núi – không được đẹp như hàng ngoài chợ, cũng nhỏ hơn. Nhưng nhiều nhất lại là một loại quả nhỏ, màu vàng cam pha đỏ, hình bầu dục, có rãnh ở giữa.
La Thường cũng không biết tên loại quả này. Có lẽ nó chỉ mọc ở vùng núi Thanh Châu. Cô từng theo ông nội lang thang hái thuốc khắp nơi nhưng chưa từng thấy quả này lần nào.
Cô chợt nhớ đến mấy cuốn sách của cụ Giang Thiếu Hoa – người đã sống lâu năm ở vùng này. Trong đó có rất nhiều ghi chép về thảo mộc kèm tranh thủy mặc minh họa. Tuy tranh không rõ ràng lắm, nhưng nếu đọc kỹ phần mô tả đi kèm thì có thể hiểu được đặc điểm của từng loại cây.
Cô nhớ mang máng từng thấy nhắc đến một loại quả đỏ, ăn vào sẽ có triệu chứng như say rượu, ngủ li bì tới ba ngày.
Nếu chỉ có vậy thì không vấn đề gì lớn. Nhưng vấn đề là loại quả này còn có độc tính nhẹ, có thể gây tổn thương thận. Nếu ăn nhiều mà không được chữa kịp thời thì sau này dễ bị đau lưng, yếu gối, thậm chí đi lại cũng không vững.
Vì cẩn thận, cô cầm một quả lên, định cắn thử xem vị có đúng như mô tả trong sách hay không.
Vừa cầm lên, cậu học sinh mặc quần trắng đột nhiên gắng gượng hết sức gọi cô:
“Này, cô kia… đừng ăn! Cái đó... hình như có độc!”
Cậu ta đã nằm đây suốt gần hai ngày, bụng đói đến nỗi thở cũng mệt. Gắng sức nói ra câu đó khiến cậu ta thở dốc, suýt chút ho khan.
La Thường thấy cậu lo lắng, nghĩ bụng: *Thằng bé này tuy hơi bướng, nhưng ít ra vẫn có lương tâm, còn biết nhắc mình một câu.*
Nhưng cô hoàn toàn không nghe lời cậu ta.
Trước khi Hàn Trầm và mấy người đi cùng kịp phản ứng, La Thường đã cắn thử một miếng nhỏ.
Cậu học sinh tên Lâm Trí Hòa trố mắt nhìn cô như thể đang nhìn người ngoài hành tinh. *Mình đã cảnh báo rồi, sao cô ta còn ăn? Có ngon lành gì đâu chứ?* – Cậu ta cạn lời.