Thần Y Trở Về Thập Niên 80 - Chương 230
Cập nhật lúc: 04/09/2025 20:56
Một số bác sĩ khác từng khám cho bà cụ, có lẽ thấy bà hay bị nóng trong người nên đã kê thuốc thanh nhiệt, như Hoàng liên, Hoàng cầm. Nhưng làm vậy thật ra là đi sai hướng.
Bởi vì tình trạng của bà không phải do dương hư. Dương khí của bà vốn không yếu, nhưng lại bị "ứ trệ" – không thể lưu thông đến tay chân, nên mới dẫn đến hiện tượng tứ chi lạnh.
Việc dương khí bị ứ không lưu thông được là do khí cơ trong cơ thể vận hành không đều. Khi khí cơ bị tắc nghẽn quá lâu, dương khí bị kẹt lại sẽ dễ chuyển thành hỏa, gây nóng trong người, nổi mụn, lở miệng, đau răng, khô miệng, mất ngủ, v.v…
Vì vậy, việc cần làm trước tiên không phải là bổ dương hay thanh nhiệt, mà là điều hòa lại khí cơ, để dương khí có thể vận hành bình thường.
Gặp trường hợp như vậy, La Thường sử dụng bài thuốc “Tứ Nghịch tán”. Tên gọi có thể gây hiểu lầm vì nhiều người sẽ nghĩ nó giống “Tứ Nghịch thang”, nhưng thực chất hai bài thuốc này khác nhau hoàn toàn. “Tứ Nghịch tán” dùng để điều hòa khí cơ, trong khi “Tứ Nghịch thang” là thuốc hồi dương cứu nghịch. Chỉ khác một chữ nhưng công dụng khác nhau một trời một vực.
La Thường nhanh chóng kê đơn thuốc, đưa cho bệnh nhân rồi dặn:
“Bác cầm đơn này đến bệnh viện hoặc phòng khám của cháu để lấy thuốc. Uống thử ba ngày xem sao.”
Bà cụ nhận đơn, xem qua rồi tỏ vẻ do dự. Bà bị bệnh đã lâu, từng tìm đọc sách đông y, cũng hiểu sơ sơ. Nhìn vào đơn thuốc, bà nhận ra không có vị nào chuyên thanh nhiệt giải độc, điều này khiến bà bối rối: *Nóng trong người như vậy mà không giải độc thì làm sao khỏi?*
La Thường thấy nét mặt bà cụ băn khoăn, liền nhẹ nhàng hỏi:
“Bác thấy có vấn đề gì à?”
Một vài người đứng gần đó cũng tò mò quay sang.
Bà cụ lễ phép hỏi:
“Bác sĩ, có cần kê thêm thuốc gì để thanh nhiệt không?”
La Thường mỉm cười giải thích:
“Không cần đâu ạ. Trong đơn, từng vị thuốc đều có công dụng riêng. Ví dụ như Xích Tiêu và Thược Dược – hai vị này thường đi chung với nhau, một giúp tán khí, một giúp thu khí, phối hợp với nhau sẽ giúp điều hòa khí cơ rất tốt. Các vị khác cháu không tiện nói kỹ, bác cứ uống thử ba ngày, nếu không hiệu quả, cháu sẽ đổi đơn khác.”
Bà cụ còn đang định nói thêm, thì người thân đi cùng khẽ chạm tay ra hiệu:
“Thôi bác ơi, hỏi nhiều cũng không giải quyết gì. Bao nhiêu thuốc thanh nhiệt trước đây bác đã uống mà có hết đâu?”
Bà cụ ngẫm lại cũng thấy đúng. Mình biết có hạn, không thể hơn bác sĩ được. Bà mỉm cười, gấp đơn thuốc lại và lui ra nhường chỗ.
---
Lúc này, các bác sĩ vẫn đang bận rộn tiếp nhận bệnh nhân. Trong khi người bình thường không để ý đến các bàn khám khác thì bác sĩ Trình Chiêu Minh lại để tâm. Ông đang kê đơn cho bệnh nhân thì tình cờ nghe được cuộc trò chuyện giữa La Thường và bà cụ.
Nghe xong, ông gật gù – La Thường đúng là có bản lĩnh. Ca bệnh này tưởng đơn giản nhưng dễ chẩn đoán nhầm. Nếu không đủ kinh nghiệm và khả năng tổng hợp, không thể kê đơn chuẩn được.
Tâm trạng ông bỗng nhẹ hẳn đi. Ông nghĩ: *Đã nói giúp thì giúp đến cùng.*
Thật ra, ông cũng không dám không giúp. Thầy mà biết thì kiểu gì cũng mắng. Mắng La Thường thì thầy không nỡ, chứ bọn học trò già như ông thì chắc chắn không tha đâu…
---
La Thường và các bác sĩ khác cứ thế làm việc liên tục. Gần 10 giờ sáng, hàng người vẫn chưa ngắn lại, thậm chí còn dài hơn. Người đến khám ngày càng đông.
Đúng lúc đó, Hàn Trầm cũng có mặt.
Anh không chen vào đám đông, mà đi thẳng đến chỗ Quách Nghị và nhóm tình nguyện viên đang hỗ trợ giữ trật tự.
“Tình hình hiện trường thế nào? Có ai gây rối không?” – Anh hỏi nhanh.
“Không có ai cả. Cảnh sát khu vực và đội hình sự cũng đã đến, thêm bọn em tuần tra liên tục. Giờ mà gây rối là tự tìm đường c.h.ế.t rồi.” – Tiểu Tạ cười nói.
Hàn Trầm gật đầu. Quách Nghị thì hơi căng thẳng, không dám nói chuyện nhiều với đội trưởng nghiêm khắc. Một thành viên khác trong đội thì lên tiếng hỏi:
“Đội trưởng, mấy cái thùng giấy vụn hôm qua… có vấn đề à?”
Hàn Trầm nghiêm nghị gật đầu:
“Có. Mấy thùng giấy đó trùng khớp với loại dùng để đóng gói lô hàng ghi âm bị mất tích. Sau buổi khám chữa bệnh hôm nay, đội sẽ tổ chức kiểm tra quanh khu vực thôn. Khả năng cao chúng ta sẽ phải vào cả khe núi tìm kiếm.”
“Rõ!” – Mấy người đồng thanh đáp.
Hàn Trầm siết lại đai vũ trang ở thắt lưng, rồi cùng đội tiếp tục đi tuần quanh hiện trường.
---
Cách khu khám bệnh chưa đầy trăm mét, có một tòa nhà cũ – câu lạc bộ công nhân nhà máy cao su. Trước 10 giờ, cổng vừa mở. Trước câu lạc bộ là bãi đậu xe, thường ngày chủ yếu để xe đạp, hiếm khi có ô tô.
“Có xe đến kìa, các anh nhìn đi.” – Một người trong đội chỉ về phía cổng. Hàn Trầm cũng quay lại nhìn – có mấy chiếc ô tô đang từ từ tiến vào.
Cảnh tượng này khiến đám đông xôn xao. Ai cũng biết, thời này mà đi ô tô thì không phải người bình thường rồi...