Thần Y Trở Về Thập Niên 80 - Chương 333

Cập nhật lúc: 04/09/2025 21:03

Thường Thu Phương nghĩ thấy cũng có lý nên không nói gì thêm. Nhưng bà vẫn nói tiếp:

“Hôm trước Hàn Trầm còn mua cho con cái đồng hồ, mẹ nhìn kiểu dáng là biết hàng hiệu, chắc cũng phải hơn hai triệu chứ không ít. Tối nay con đi cùng mẹ ra ngoài một chuyến, mình mua chút quà đáp lại, đừng để người ta nghĩ nhà mình ham mấy thứ lặt vặt.”

La Thường cạn lời, nhưng vẫn gật đầu đồng ý:

“Mai đi mẹ nhé, hôm nay con hơi mệt, chưa nghĩ ra mua gì đâu, để con tính đã.”

Với Dương Mai thì đơn giản rồi, mỹ phẩm hoặc đồ dưỡng da là xong. Nhưng Hàn Trầm thì khác, nên tặng gì cho anh đây?

Thường Thu Phương thấy con gái đồng ý thì không ép thêm, hai người hẹn nhau mai La Thường tan làm sớm rồi cùng ra cửa hàng bách hóa gần nhà.

Hôm sau, La Thường nhận được cuộc gọi từ Phương Viễn, anh ta báo đã cùng thầy thuốc nhà họ Thôi tới Tứ Xuyên.

Cô hỏi thuận miệng:

“Đi cũng tới giờ rồi đấy. Trên tàu có gặp Lương Kiều không? Cô ấy sao rồi?”

“Gặp rồi, nửa đường chia tay, giờ chắc cô ấy cũng đến nơi rồi. Không nói nữa, lão Triệu đang gọi tôi, mai tôi liên lạc lại.”

Không để La Thường kịp phản ứng, anh ta cúp máy luôn.

La Thường nhìn điện thoại, vừa bất ngờ vừa buồn cười. Ai mới là bà chủ ở đây? Cô còn chưa nói muốn cúp máy mà đã bị cắt ngang. Nhưng cũng không sao, cuộc gọi này chỉ để biết anh đến nơi an toàn là đủ rồi.

Cô đặt điện thoại xuống, ngồi nghỉ một chút rồi chuẩn bị tan làm sớm. Lúc này chắc mẹ cô cũng về đến nhà rồi, hai người hẹn nhau đi mua đồ.

Khi La Thường vừa rời phòng khám chưa lâu, thì một thanh niên cao gầy cưỡi xe máy đến. Cùng lúc đó, Hàn Trầm cũng lái xe về, đậu xe xong thì chuẩn bị vào trong.

Đi ngang qua cửa, anh nghe thấy tiếng thanh niên kia hỏi:

“Bác sĩ La đi từ lúc nào vậy?”

Giang Thiếu Hoa vẫn đang ở phòng khám, tưởng khách đến khám nên trả lời:

“Hôm nay bác sĩ La có việc, về sớm rồi. Nếu muốn khám thì mai quay lại nhé.”

Người thanh niên kia lắc đầu:

“Không, tôi không khám bệnh. Tôi có chút tài liệu muốn đưa tận tay bác sĩ La. Anh biết nhà cô ấy ở đâu không?”

Hàn Trầm nghe vậy thì dừng bước, lùi lại vài bước đứng ở cửa nhìn vào.

Giang Thiếu Hoa hơi khó xử:

“Xin lỗi, địa chỉ nhà riêng của cô ấy thì tôi không tiện tiết lộ. Nếu là tài liệu, anh cứ để lại đây, tôi sẽ chuyển cho cô ấy.”

Thanh niên kia do dự rồi gật đầu:

“Thôi cũng được, phiền anh chuyển giùm.”

Ngay lúc đó, Hàn Trầm bước vào, giơ tay nói:

“Đưa tôi đi, tôi sẽ chuyển. Hôm nay tôi tiện đường, đi ngang nhà cô ấy nên có thể giao ngay.”

Người thanh niên ngạc nhiên, nhìn Hàn Trầm lấy túi tài liệu từ tay mình, rồi hỏi:

“Anh là...?”

Hàn Trầm bình thản đáp:

“Tôi biết nhà cô ấy. Chút nữa tôi ra ngoài, tiện thể ghé qua, không sao đâu.”

Anh cầm túi tài liệu rồi hỏi thêm:

“Anh có thể cho biết đơn vị nào gửi không? Với cả là tài liệu gì?”

Thanh niên nhíu mày:

“Tại sao tôi phải nói với anh?”

Giang Thiếu Hoa vội xen vào:

“Để anh ấy đưa đi cũng được, anh ấy quen với bà chủ của chúng tôi.”

Hàn Trầm nhẹ nhàng giải thích:

“Tôi không có ý gì đâu. Hỏi để xác nhận là đồ an toàn, vì nếu không rõ nguồn gốc thì không nên để bác sĩ La nhận.”

Nghe vậy, người thanh niên cũng đành phải nói:

“Tôi ở Bệnh viện số 4, Phó viện trưởng Từ bảo tôi chuẩn bị tài liệu này để phát cho các chuyên gia, liên quan đến buổi họp hôm qua. Hôm nay bác sĩ La không có ở bệnh viện nên tôi mới đến tận đây.”

“Vậy thì được.”

Hàn Trầm gật đầu. Anh biết Phó viện trưởng Từ, cũng biết La Thường có lịch đến Bệnh viện số 4 hôm qua, nên tài liệu này chắc chắn là thật.

Chưa dừng lại, người thanh niên còn dặn thêm:

“Đừng làm mất nhé, cái này liên quan đến công việc đấy.”

Hàn Trầm nhìn túi tài liệu bằng giấy bìa cứng trong tay, đáp:

“Anh yên tâm, nếu tôi cầm thì chắc chắn sẽ không thất lạc.”

Rồi anh quay người rời khỏi phòng khám, lên chiếc Jeep đen của mình. Thanh niên kia thấy vậy cũng không nói gì thêm, rời đi luôn.

Lúc này, Nhạc Linh từ phòng chế thuốc bước ra, vỗ vai Giang Thiếu Hoa trêu chọc:

“Người ta đi rồi, còn đứng nhìn làm gì?”

“Có nhìn gì đâu, tôi đang định vào kho lấy thuốc đây.” Giang Thiếu Hoa cười gượng rồi nhanh chóng quay vào trong.

Không lâu sau, Hàn Trầm đã lái xe đến nhà La Thường. Thực ra, đây không phải lần đầu anh đến đây, chỉ là La Thường không biết.

Anh rất quen đường, đến thẳng trước cửa nhà, gõ nhẹ mấy tiếng. Người mở cửa là La Đằng.

Thấy Hàn Trầm, anh khá ngạc nhiên nhưng vẫn niềm nở mời vào:

“La Thường với mẹ tôi đang ra ngoài mua đồ, chắc lát nữa về. Cậu vào ngồi đợi một lát đi.”

Gần đây nhà đang sửa cửa hàng, Hàn Trầm từng đến giúp mấy lần, dù không nói gì với La Thường, nhưng La Đằng thì biết rõ.

Thế nên La Đằng có thiện cảm với anh, thấy anh quan tâm tới em gái mình.

Hàn Trầm không khách sáo, thay dép đi trong nhà – đôi dép len Thường Thu Phương đan – rồi đem theo hộp bánh và trái cây mua lúc nãy bước vào nhà chờ.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.