Thần Y Trở Về Thập Niên 80 - Chương 354
Cập nhật lúc: 04/09/2025 21:05
Thầy Hồng vốn không mặn mà với việc đến bệnh viện lần này, nhưng do ông chủ Hoàng đối xử rất tốt, lại vừa gặp chuyện không may gần đây, nên ông đi cùng để tiện hỗ trợ.
Lúc này, ông bắt đầu có hứng thú với La Thường, lặng lẽ quan sát cô từ bên cạnh. Quan sát một lúc, ông dần nhận ra vài điểm đặc biệt. Dù không chú ý nhiều đến ngoại hình, nhưng ông có cảm giác cô gái này biết võ, hoặc ít nhất cũng luyện qua một môn nội công nào đó.
Ánh mắt của La Thường cũng rất sâu, khiến thầy Hồng âm thầm xem tướng để đoán về con người cô. Nhưng càng nhìn, ông lại càng thấy kỳ lạ – không thể nhìn thấu quá khứ, cũng chẳng thấy tương lai của cô.
Tình huống thế này cực kỳ hiếm. Trước đây ông cũng từng gặp vài lần, nhưng không nhiều.
Ông hơi khựng lại – có vẻ như chuyến đi đến Thanh Châu lần này... không tẻ nhạt như ông tưởng.
La Thường thì liếc mắt thấy ông chủ Hoàng và thầy Hồng đang nhìn mình, nhưng cô đã quen với kiểu bị quan sát này từ lâu, nên không bận tâm, chỉ tập trung nói với ông Nhạc:
– Bệnh của ông không thể tự khỏi đâu, cần phải điều trị bài bản. Nhưng ông yên tâm, đây không phải bệnh nan y. Tôi sẽ kê đơn thuốc – nhưng trong đó có dùng Phụ tử. Đây là vị thuốc có độc tính và tác dụng phụ, nhưng nếu dùng đúng liều và sắc thuốc đúng cách thì sẽ không sao. Tỷ lệ phản ứng phụ cũng rất thấp. Vấn đề là – ông có chấp nhận được không?
Ông Nhạc nghe đến chữ “độc” thì có chút do dự, chưa trả lời ngay. Dù sao ông cũng không hiểu nhiều về thuốc, nghe đến độc tính thì hơi sợ là phải.
Đúng lúc này, ông chủ Hoàng chen vào:
– Phụ tử phải sắc trước. Tôi cũng từng dùng rồi, chỉ cần dùng đúng cách thì không sao cả.
Là người sống ở Hương Thành – nơi có nhiều thầy thuốc Đông y nổi tiếng – ông Hoàng khá hiểu biết về y dược. Nghe ông giải thích, ông Nhạc cũng yên tâm phần nào, gật đầu:
– Vậy thì cứ kê thuốc đi, tôi sẽ thử xem sao.
La Thường gật đầu, ra hiệu cho Quý Thường Minh kê đơn. Vì bệnh của ông Nhạc khá phức tạp, nên cả hai quyết định sẽ điều trị theo từng bước – bước đầu tiên là trị phần hàn hóa ở tạng Thiếu âm.
Kê xong đơn, Quý Thường Minh còn dặn dò thêm vài câu, rồi cùng La Thường đi sang phòng bệnh kế tiếp. Hai bác sĩ Tây y cũng đi theo. Con trai ông Nhạc thì cầm đơn thuốc đi lấy thuốc, để lại trong phòng chỉ còn ông Nhạc và nhóm ông chủ Hoàng.
Lúc này, ông Hoàng quay sang hỏi:
– Ông Nhạc, vị bác sĩ nữ kia là ai vậy? Sao ông lại tin tưởng cô ấy đến vậy?
– Nghe nói là người kế thừa từ một thế gia Đông y, tôi cũng không rõ lắm, chỉ biết cô ấy rất giỏi. Hợp tác với cả Bệnh viện số 4 và Bệnh viện Trường Vinh, đã chữa khỏi nhiều ca bệnh nặng.
– Nghe nói cô ấy còn biết dùng châm cứu để gây mê. Có lần một sản phụ không thể dùng thuốc mê để sinh mổ, chính cô ấy châm cứu gây mê để mổ.
Ông Hoàng tròn mắt ngạc nhiên – có chuyện như thế thật sao?
Ở Hương Thành, ông đã gặp rất nhiều danh y, có người y thuật rất cao, nhưng chưa từng nghe ai có thể dùng châm cứu thay cho thuốc mê. Ông vốn rất quan tâm đến sức khỏe, nghe ở đâu có bác sĩ giỏi là đều tìm cách tiếp xúc. Bây giờ gặp được một người như vậy, đương nhiên ông phải tìm hiểu cho kỹ.
Khi rời khỏi bệnh viện, ông đã kịp ghi lại địa chỉ phòng khám của La Thường.
Bệnh nhân tiếp theo mà La Thường khám là người bị bệnh tim. Trong thời gian nằm viện, ông ta hay có cảm giác khí từ bụng dưới dâng lên đến cổ họng, giống như bị nghẹn thở, rất khó chịu.
Do triệu chứng phức tạp, bệnh nhân đã tìm đến La Thường.
Sau khi bắt mạch, La Thường nhanh chóng xác định được nguyên nhân – đây là trường hợp mắc bệnh tim kèm theo chứng “bôn đồn” (tình trạng khí nghịch, thường xuất hiện ở người có vấn đề với chức năng thận, dễ bị nhầm với rối loạn thần kinh hoặc bệnh mạch vành).
Bệnh nhân này vốn đã bị mạch vành, nên La Thường dễ dàng xác định đúng bệnh và kê đơn thuốc phù hợp.
Khi cô rời khỏi Bệnh viện số 4, đồng hồ đã chỉ 4 giờ 10 phút.
Lúc đó đúng giờ cao điểm tan tầm, lại vừa trúng giờ tan học. Trên đường toàn xe đạp, học sinh nghịch ngợm, đi xe kiểu gì cũng có. La Thường không dám đi nhanh, sợ va vào bọn trẻ.
Về đến phòng khám ở đường Sơn Hà thì còn 15 phút nữa là 5 giờ chiều.
Vừa thấy cô về, Thôi Phượng Sơn thở phào:
– Cuối cùng cô cũng về! Lúc nãy có người gọi điện, nói đúng 5 giờ sẽ đến phỏng vấn cô.
La Thường vừa lau mặt vừa than:
– Đừng nói nữa! Tôi vừa đi ngang qua hai trường học, bọn trẻ bây giờ chẳng khác gì ngựa hoang, vừa tan học là ùa ra như thác đổ. Đường thì toàn xe, chen lấn mệt mỏi.
Cô vừa ngồi xuống được một lúc thì có một cô gái trẻ khoảng hai mươi tuổi bước vào. La Thường nhận ra đây là người từng đến tái khám nửa tháng trước.
Hiện tại, những bệnh nhân hẹn tái khám đều đã được Thôi Phượng Sơn khám xong, bên anh vẫn còn ba bệnh nhân đang chờ. La Thường liền hỏi cô gái:
– Cô đến tái khám à?
Cô gái do dự:
– Cũng... không hẳn.
– Không tái khám thì có chuyện gì vậy? – La Thường nhớ rõ thể trạng của cô gái này yếu từ bẩm sinh, khí huyết kém.
Cô còn chưa kịp hỏi thêm thì đã thấy chị Diêu – cán bộ khu phố – bước vào, tươi cười:
– Bác sĩ La, hai người này là phóng viên của báo Thanh Châu. Hôm qua họ đã gọi điện đến văn phòng khu phố, nói hôm nay muốn đến phỏng vấn em.
Lúc này, người đàn ông khoảng ba mươi tuổi bên cạnh cũng lên tiếng:
– Tôi chắc không cần giới thiệu nữa đâu nhỉ. Đây là lần thứ hai tôi đến. Tôi là Vương Minh, bên Cục chiêu thương. Hôm nay lại đến làm phiền bác sĩ La rồi.